“Ngươi có thể thắng người này không? Thắng không được sẽ rất mất mặt! Người ta chính là tài tử tối danh tiếng phương Nam, ngươi lấy cái gì cân đấu? Chỉ thấy ngươi vẽ tranh, chưa từng thấy ngươi văn vẻ! Bất quá, cầm thì có thể thắng hắn.” Mạnh Hiên sốt ruột đến độ lầm bầm lầu bầu.
“Nói không chừng có thể thắng? Ta thấy văn chương của Lệnh Vũ cũng so không kém hắn, tên kia quả thật cùng Khổng Tước rất giống nhau, nhìn liền chán ghét. Vẫn là Lệnh Vũ nhìn thoải mái hơn, hơn nữa, ca từ thủ khúc << Hương Trủng Ngâm >> phi thường hảo! Ta tin tưởng Lệnh Vũ nhất định thắng!” Tiên Viên kiên định nói.
“Yên tâm, ta sẽ không làm chuyện không nắm chắc.” Ta thản nhiên cười.
Sáng sớm ba ngày sau, ta ôm cổ tranh mượn ở nhạc phường đi tới Phượng Hoàng lâu, Phượng Hoàng lâu Tần lão bản đã nói sẽ giúp chúng ta chứng kiến, bất quá, kẻ thắng nên vì Phượng Hoàng lâu đề một bức thi họa. Rất nhiều tài tử đến lầu hai, xem chúng ta tỷ thí. Tuy rằng là tỷ thí cá nhân, nhưng có người đã đem nó trở thành cuộc đấu phân Nam Bắc phương văn nhân.
Trận đầu là văn chương, trong hai gian nhã, giấy mực và bút đều đã đặt trên bàn. Ta tùy tiện chọn một cái rồi đi vào, Mạnh Hiên và Tiêu Viên theo sau, nói muốn xem ta viết thế nào. Sau khi đóng cửa, ta vung bút liền viết, lưu loát một bản thiên tu << Tinh Trung Báo Quốc >> chỉ là chữ Trung Quốc đổi thành Lưu quốc. Hào khí lên tận mây cao đều khiến bọn Mạnh Hiên hai người nhiệt huyết sôi trào, nếu xướng ra không biết bọn họ còn phản ứng gì!
Ta bước ra, bài văn đưa cho những văn nhân đức cao vọng trọng Tần lão bản mời tới, mấy văn nhân đó sau khi nhìn đều tán thưởng: “Công tử thật sự đại khí! Tràn ngập hào hùng!”
Trong chốc lát, Nam Tuyền Nguyệt cũng viết xong, liền trình lên. Ta nhìn một chút, hắn viết chính là một bài phú, từ ngữ hoa lệ, tràn ngập chau chuốt, văn chương biểu đạt tình cảm uyển chuyển. Rất giống trường phái uyển ước, ta cư nhiên lại theo phái hào phóng, quả không nghĩ đến. Cuối cùng đành định hòa.
Trận thứ hai là nhạc khúc, hắn đến trước đạn một thủ thực ủy uyển, tuyệt đẹp, tràn ngập hoan tình, thanh âm cổ cầm quanh quẩn trong đại sảnh, rất tuyệt, người này quả có tài! Ta bày ra cổ tranh, bắn một khúc << Thập Diện Mai Phục >> cái loại cảm giác khẩn trương bức bách lòng người, cái khí thế thiên quân vạn mã, bẫy rập thận trọng, kỵ quan tính tẫn ngoan lệ thông qua thủ khúc vốn thập phần hoàn mỹ biểu hiện hoàn toàn. Một khúc tấu xong, trong đại sảnh hết thảy mọi người đều toát mồ hôi, đương nhiên, ta cũng không ngoại lệ. Không cần phải nói chính là ta thắng. Một trong Trung Quốc thập đại danh khúc nào có thể dễ dàng thua!
Trận đấu thứ ba là thư họa, đối với ta mà nói, vẽ tranh không phải vấn đề, chính là thư pháp quả thật rất khó. Chữ in thể Tống hiển nhiên không có khả năng dùng làm chủ đề để ta thượng lên, cuồng thảo so sánh lại thích hợp hơn, chính là ta căn bản không viết cuồng thảo. Trước kia chỉ dùng khuôn mẫu Tống thể, cho tới giờ cũng chưa dùng qua lối viết thảo. Mặc kệ thế nào, trước cứ hoàn thành bức tranh rồi nói sau.
Giấy vẽ tranh của ta chính là do Quốc Xương chỉ phường đặc chế tặng, có điều so ra giống giấy vẽ bản đồ thời điện đại hơn, ba ngày trước ta đem dán lên tấm ván gỗ, đại khái lớn cỡ giấy A3. Ta dùng bút lông sói cực nhỏ chậm rãi đem đồ vẽ phác ra, từ chỉnh thể dần dần phóng to, nương theo kết cấu tam giác. Một vị tướng quân ngồi trên lưng ngựa tay phải huy bảo kiếm đang muốn gϊếŧ địch, tay trái bắt lấy vài tên địch quân cầm trường thương phía sau, rất nhiều bộ binh tay nắm trường thương kịch liệt chém gϊếŧ, địch quân tướng lãnh đầu rơi trên cỏ, thân mình từ từ ngã xuống, địch quân binh lính lại giống như tan rã.
Sau khi vẽ xong bề ngoài cho nhân vật, ta phát hiện Nam Tuyền Nguyệt đã muốn hoàn thành bức tranh, hé ra một trường đình ước hẹn, tràn ngập nhu tình mật ý, còn đề thêm một thủ tình thi, chữ viết thanh tú tinh tế. Ta không hoảng hốt, xuất ra một bút lông cừu thô to, nét mực từ nhạt đến đậm một tầng rồi một tầng nhuộm đẫm, quần áo nhân vật trở thành những bóng ma minh ám kể từ lúc ta bắt đầu họa thủy. Trên đất mặt cỏ, cát đá gồ ghề, phía trước có núi xa, nham thạch, trên không là tịch dương, vãn hà. Đáng tiếc hai màu hắc bạch, nếu có thuốc vẽ màu sắc rực rỡ hội càng thêm hùng tráng.
Cứ như thế, ta đem tất cả mọi người cấp cho rung động, loại khí thế này, loại họa pháp tả thực này, biểu tình nhân vật, động tác như thật, bọn họ trước kia chưa từng thấy qua. Ta dựa vào cảm họa đề trên bức tranh một luồng khí mạnh << Phá Trận Tử >> tuy rằng vẫn theo khuôn mẫu, nhưng tràn ngập cảm giác phóng đãng, hơn nữa âm từ bi tráng kịch liệt, khiến ta hiểu được chín mươi lăm phần trăm đã thắng.
Nam Tuyền Nguyệt đi tới nói: “Không hổ danh Thánh Thủ Lan Tích, tại hạ cam bái hạ phong!”
“Như vậy, ba ngày này phiền ngươi thỉnh khách lâu!” Ta cười hì hì nói.
…