Chương 39: Huynh Đệ (1)
Cái gì, hắn là đại ca của chúng ta?” Long Nguyệt Ny đối đại hoàng huynh không hề ấn tượng, chỉ biết đại hoàng huynh sau khi tốt nghiệp ma khí học viện một mực ở bên ngoài không có hồi cung, lại ở nơi này đυ.ng phải cũng thực giật mình.
“Liễu Thanh gặp qua đại ca.” Long Nguyệt Thanh chính thức chào hỏi.
“Khoa Đặc gặp qua Đại công tử.”
Long Nguyệt Thanh lại lấy ra hai quả bồi nguyên đan, đưa cho Khoa Đặc “Khoa Đặc, đem thứ này hòa vào nước, chia làm năm phần, cấp năm người kia uống đi.”
“Dạ, công tử.”
Mấy người còn lại trong Dũng Giả dong binh đoàn đều choáng váng, người cứu bọn họ cư nhiên là đệ đệ của đội trưởng. Hơn nữa đội trưởng nhiều năm chưa về nhà, ngay cả muội muội cùng đệ đệ của mình cũng không nhận ra.
Lăng Võ tức Long Nguyệt Võ không khỏi cười khổ, thật sự là người một nhà gặp mặt mà cũng không nhận ra “Tứ đệ, Ngũ muội, Lục đệ.” Hắn nghe ra ý tứ trách cứ của Tứ đệ, quả thật là do người làm đại ca như hắn không hảo a. Ngay cả đệ đệ cùng muội muội của mình cũng không nhận ra, là hắn gieo gió gặt bảo.
Trách phụ hoàng sao? Nhiều năm lịch lãm cùng niên kỷ
(tuổi)
càng lớn hắn hiểu ra rất nhiều việc, biết hết thảy đều không thể trách nam nhân cường đại kia. Chính ngoại công của hắn cũng đã từng khuyên qua, nhưng vì tuổi trẻ khí thịnh căn bản nghe không vào.
Ngoại công Lăng Hướng Thịnh là một đại tướng dưới trước của phụ hoàng, mẫu phi hắn vì ái mộ phụ hoàng đã năn nỉ ngoại công hỗ trợ tiến cung. Vốn tưởng rằng ở cạnh ái nhân sẽ được hạnh phúc, tiếc rằng phụ hoàng lãnh tâm lãnh tình, ngay cả một chút tình cảm cũng không bố thí cho mẫu phi cuồng dại của hắn. Hắn nhớ rõ mẫu phi thường xuyên âm thầm rơi lệ, từ từ tiều tụy. Cuối cùng năm hắn được mười tuổi bà đã buồn bực mà qua đời, cũng không đổi được một cái liếc mắt của người mà nàng yêu say đắm, chỉ là ấn theo lễ tiết mà hậu táng. Từ đó trong lòng hắn đối phụ hoàng tràn ngập oán hận, bởi vì hắn mà mẫu phi mới ly khai mình.
Ngoại công có nói qua với hắn, phụ hoàng vốn không thương mẫu phi, vốn là mẫu phi cưỡng cầu tiến cung. Hết thảy đều là mẫu phi tự mình đa tình, một sương tình nguyện, nghĩ đến có thể mỗi ngày được nhìn phụ hoàng liền thỏa mãn, lại không biết yêu cầu càng ngày càng nhiều. Hơn nữa còn hướng mình giảng thuật những việc mà phụ hoàng đã trải qua, khiến hắn trở nên lãnh khốc, trong lòng trừ bỏ báo thù sẽ không nghĩ đến điều khác. Huống chi hoàng gia vốn là vô tình, mẫu phi không nên cuốn vào trong đó.
Hắn lúc ấy chỉ có phẫn nộ, đem cái chết của mẫu phi đều đặt lên người phụ hoàng, nhìn không ra việc khác. Từ lúc mười lăm tuổi ly khai đến Áo Đặc ma khí học viện sau đó chưa một lần trở về. Mười một năm, ly khai suốt mười một năm, hắn đã sớm nghĩ thông suốt. Khi hắn mười lăm tuổi chỉ biết oán trời, phụ hoàng lại trải qua nổi đau mất người thân, điên cuồng phản kháng, có thể thấy được trong quá trình có bao nhiêu gian khổ. Khi hắn an ổn ở học viện luận võ giao hữu(kết bạn), thì phụ hoàng lúc nào cũng đứng trước ranh giới sinh tử. Hắn tự mình thành lập một tiểu đội dong binh đoàn, phụ hoàng lại thống trị cả một đế quốc hùng mạnh. Càng ngày càng cảm thấy xấu hổ, càng không thể trở về đối mặt với phụ hoàng.
Hắn cùng đội hữu tiếp nhận nhiệm vụ ở một nơi rất xa, tin tức bế tắc, sau khi trở ra mới biết Long Đằng đã trải qua một hồi nguy cơ. Hắn nhớ rõ khi nghe được tin tức này đầu tiên liền nghĩ tới phụ hoàng ra sao, có nguy hiểm hay không? Biết được phụ hoàng hữu kinh vô hiểm vượt qua nguy cơ hắn rốt cục thở nhẹ một hơi. Hắn rốt cục biết trong lòng hắn vẫn luôn hướng về phụ hoàng, vẫn ngưỡng mộ phụ hoàng. Sau khi giao nhiệm vụ liền chạy về Long Đằng.
Khả khi bước vào cảnh nội của Long Đằng hắn lại khϊếp đảm, mười một năm không trở về, chưa có một ngày thực hiện tròn trách nhiệm của một nhi tử cùng hoàng tử. Khi Long Đằng ở trong tình cảnh tối nguy cấp hắn cũng không có xuất hiện, hắn còn mặt mũi nào đi gặp nam nhân cường đại kia. Kết quả hắn cùng đội hữu đi tới ma thú rừng rậm, ngay lúc nghĩ rằng sẽ tử trong miệng của ma hùng, đệ đệ cùng muội muội lại xuất hiện cứu hắn.
Nhìn thấy Tứ hoàng đệ bộ dạng cực giống phụ hoàng, khi hắn ly khai Ngũ hoàng muội chỉ là một tiểu oa nhi, cùng Lục hoàng đệ tối được sủng ái mà sáu năm trước phụ hoàng tìm được. Nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của y, nhãn thần trong suốt thấy đáy, thiên hạ xinh đẹp tinh thuần như vậy hắn vừa thấy liền thích, phụ hoàng như thế nào lại không sủng ái.
“Tứ đệ, Ngũ muội, Lục đệ, đại ca thật có lỗi với các ngươi, phụ thân không có việc gì đi?” Long Nguyệt Võ xấu hổ nói.
“Phụ thân thiếu chút tao ngộ tình cảnh tựa gia gia, may mắn có người đúng lúc cứu phụ thân, mới khiến âm mưu của kẻ ác không thực hiện được.” Long Nguyệt Tân thản nhiên nói.
Long Nguyệt Võ nghe được nửa câu đầu, tâm đều xông lên tận yết hầu, biết đó là phệ khí tán, phụ hoàng cũng từng trúng phệ khí tán? Nghe được có người cứu phụ hoàng, một viên huyền tâm (= lo lắng trong lòng) mới buông xuống, thở phào nhẹ nhõm “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Sau đó lại vô thố sờ sờ ót nói “Ta khi biết được tin tức thì sự tình đã trải qua, không kịp trở về.”
Long Nguyệt Thanh nhìn ra hắn khó xử, y đối với vị đại hoàng huynh thân hình khôi ngô này hiểu biết rất ít. Chỉ biết mẫu phi hắn đã tạ thế
(chết), hắn giống ngoại công đều hảo võ, sau khi ly khai hoàng cung vẫn chưa trở về, xem ra là khuất mắt gì đó ở trong lòng. Hiện tại chạy về Long Đằng lại xuất hiện ở ma thú rừng rậm sợ là ly khai lâu như vậy nên không biết phải đối mặt như thế nào đi, nhưng nhìn ra được hắn vẫn thực quan tâm phụ hoàng a.
“Đại ca, phụ thân ở trước mặt ta có nhắc đến ngươi, nói ngươi thực giống ngoại công của ngươi, vẫn hy vọng ngươi có thể trở về giúp hắn a.”
Long Nguyệt Tân nghe xong không khỏi trở mình xem thường, phụ hoàng sẽ nói ra những lời này? Đánh chết mình cũng không tin, quan tâm có thể sẽ có, nhưng sẽ không nhiều, cũng sẽ không nói ra. Lục hoàng đệ là cấp cho Đại hoàng huynh một cái thang nhượng hắn trở về đi. Chuyện của Đại hoàng huynh mình cũng biết một ít, cũng không chấp nhận được việc làm của hắn.
“Thật sự? Hảo, ta rời khỏi ma thú rừng rậm sẽ nhanh chóng trở về nhà.” Long Nguyệt Võ vẻ mặt vui sướиɠ, tin là thật.
Lúc này những người khác đều đã khôi phục không sai biệt lắm, ngay tại chỗ an táng hai gã đồng đội đã tử, sau đó đều ngồi xung quanh. Long Nguyệt Võ giới thiệu đội hữu của hắn.
Diện mạo bình thường là Mễ Kì, chức nghiệp đạo tặc, là thám báo trong đoàn, là cao thủ dịch dung.
Một đôi song bào thai
(song sinh), đại kiếm sĩ Khoa Ân nhượng người khác có cảm giác trầm ổn cùng thổ hệ đại ma đạo sĩ Khoa Bỉ, tương tự ngũ quan, nhưng một người rắn chắc, một người lại phải gầy yếu.
Quang hệ ma đạo sĩ diện mạo thanh tú, là trị liệu sư trong đoàn, trong chiến đấu rất có lợi đối với đồng đội, thêm vào ma pháp nhượng sức chiến đấu của đồng đội tăng cao.
Nữ tử duy nhất trong đoàn chính là Mã Lệ, thực lực đạt đại kiếm sĩ, dáng người tinh tế cùng một đầu hồng phát rực rỡ bắt mắt luôn gây được sự chú ý, cá tính thập phần hào sảng.
“Lăng Võ, ngươi có đệ đệ và muội muội xinh đẹp như vậy cư nhiên cũng không nói cho ta biết?” Mã Lệ thấy Lăng Võ một thân thương thế đã không còn đáng ngại, trừng mắt nhìn hắn, ngọc thủ ở thắt lưng hắn kháp
(ngắt, nhéo)
một phen, lại chuyển hướng nhóm người Long Nguyệt Thanh “Các ngươi hảo, ta gọi là Mã Lệ, các ngươi gọi ta Mã Lệ tỷ tỷ liền hảo, không nghĩ tới Lăng Võ võ đại tam thô lại có đệ đệ và muội muội xinh đẹp như vậy. Di, sao họ của các ngươi không giống nhau?”
Long Nguyệt Võ thắt lưng bị nhéo đau đến mày đều nhíu lại, miễn cưỡng cười mở miệng nói “Ta là dùng họ của mẫu thân.”
Mọi người ở đây kể cả Long Nguyệt Thanh nhìn thấy đều cười rộ, Long Nguyệt Ny càng cao hứng, chạy tới bắt lấy cánh tay của nàng “Mã Lệ tỷ tỷ, hảo xinh đẹp nga.” Không giống nàng vẫn là một tiểu cô nương, dũng khí của Mã Lệ nhượng nàng thực hâm mộ a.
Mã Lệ nhìn tiểu cô nương đáng yêu như vậy cũng thực thích “Nguyệt Ny muội muội cũng rất xinh a, khi trưởng thành khẳng định so với tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn a.”
Long Nguyệt Thanh nhìn đại ca mỉm cười nói “Đại ca, Mã Lệ tỷ tỷ hẳn là đại tẩu của chúng ta đi.”
Những thành viên còn lại của Dũng Giả dong binh đoàn đều ồn ào “Đúng vậy, đúng vậy, Mã Lệ là đại tẩu của các ngươi a, đội trưởng ngươi nói có phải hay không.”
Nhất thời chỉ thấy mặt Long Nguyệt Võ đỏ lên, lén nhìn Mã Lệ liếc mắt một cái lại ngượng ngùng địa gật đầu. Hắn sau khi cùng Mã Lệ yêu nhau mới hiểu được tình ái là chuyện của hai người, đơn phương ái mộ sẽ không có hạnh phúc.
Hào phóng như Mã Lệ mặt cũng không khỏi đỏ một chút, ngọc thủ trắng như phấn chủy
(đánh, đấm)
vào bả vai Long Nguyệt Võ, gắt giọng “Ngốc tử, ai đáp ứng ngươi, ta còn không có gả cho ngươi đâu.”
Những người khác nhanh chóng ồn ào “Lăng đại ca, còn không mau đem Mã Lệ thú về nhà đi, hảo cấp cho Mã Lệ một cái danh xứng a, ha ha. . .”
Long Nguyệt Ny thấy bầu không khí khoái trá giữa mấy người, cũng vô giúp vui, kêu “Đại tẩu, đại tẩu.”
“Xem, Lăng đại ca, đệ đệ và muội muội của ngươi đều đã kêu đại tẩu.”
Liền thấy Long Nguyệt Võ trịnh trọng nắm lấy song thủ của Mã Lệ, thâm tình nhìn sâu vào song mâu to tròn xinh đẹp của nàng “Mã Lệ, theo ta về nhà đi, cùng đi gặp phụ thân của ta. Ta sẽ hướng phụ thân thỉnh cầu thú ngươi làm thê tử của ta, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc.”
Mã Lệ mặt càng đỏ hơn, nũng nịu mắng “Ngốc tử, coi như ngươi thức thời.” Nàng là một cô nhi, Lăng Võ cho tới bây giờ chưa từng ở trước mặt nàng đề cập qua người thân. Lần này không chỉ gặp được đệ đệ và muội muội của hắn, còn muốn mang nàng trở về gặp phụ mẫu, nàng trong lòng thực vui sướиɠ. Vì thẹn thùng mà vội dời đi ánh mắt, nhìn về phía Khoa Đặc đang đứng thẳng ở phía sau Long Nguyệt Thanh, diện mạo thực tuấn tú, biểu tình lại lạnh lùng, bội phục nói “Ngươi cũng là người nhà của Lăng Võ? Ngươi rất mạnh, cư nhiên có thể đem bát cấp ma hùng đồ sát.” Nàng nghĩ đến thức lực của mình cùng Lăng Võ ở niên kỷ của bọn họ mà nói đã là không sai biệt, hôm nay thế nhưng gặp được người so với bọn họ còn trẻ mà thực lực đã vượt qua bọn họ, nhượng nàng rất là bội phục.