Bao Di bình tĩnh bảo hai người phụ nữ khác trong xe giữ im lặng, còn đứa trẻ nhỏ thì không nên khóc lóc nữa. Sau đó, cô trao đổi với mập An Đông, dặn cậu ta cẩn thận, dĩ nhiên, Trương Minh Chiêm ngồi ghế phụ cũng sẽ tự biết cẩn trọng.
thây ma cấp một bị đạn bắn ra tia lửa, nó vung tay, một loạt dao băng rơi xuống khiến đội của Tông Thiên Chúng trở tay không kịp, phải tạm ngừng nã đạn. thây ma cấp một dùng móng vuốt cứng chắc của nó để xé toạc mái xe, như thể bên trong có thứ gì đó cực kỳ hấp dẫn nó.
Tiếng "xẹt xẹt" khiến người ta rùng mình, âm thanh móng vuốt cào xé lớp kim loại vang lên.
“A!”
Tiếng thét này càng làm mọi người thêm căng thẳng.
Bao Di thấy qua lỗ hổng trên nóc xe, một bàn tay đen ngòm đang cố gắng tìm kiếm gì đó bên trong, nhưng vì lỗ hổng quá nhỏ nên chưa thể với tới. Cô liền tập trung sức mạnh, chuẩn bị phát ra tia sét.
Ầm! Bàn tay đen ngòm bị biến thành tro bụi, giống như cảnh trong phim hoạt hình khi bị sét đánh, rồi hóa thành tro tàn.
Tia sét màu tím chưa kịp phát ra thì Bao Di đã thu lại dị năng của mình, vì trước mặt cô, có người đã phát ra dị năng lôi điện. Nhưng trong kiếp trước cô chưa từng thấy nhiều người có dị năng lôi điện, cô cũng không có ấn tượng rằng trong đội có ai sở hữu loại dị năng này. Có thể ký ức của cô đã sai, hoặc ai đó đã giấu diếm điều này, hay là tình tiết đã thay đổi.
Cộc … cộc … cộc ... một vật thể đang lăn lộn liên tục, cuối cùng "bịch" một tiếng, một viên hạt nhỏ lấp lánh rơi xuống từ lỗ hổng trên nóc xe, lăn vài vòng trong xe rồi dừng lại dưới chân Bao Di. Nhân lúc mọi người còn đang hoảng loạn vì thây ma hung hãn, chưa ai kịp phản ứng, Bao Di nhanh chóng dùng chân che đậy vật nhỏ đó, sau đó nhặt nó lên và cất vào túi.
Pằng, cửa xe bị mở từ bên ngoài. Đã di chuyển một lúc lâu nên trời cũng đã sáng rõ, có lẽ không bao lâu nữa, mặt trời gay gắt sẽ lại xuất hiện.
Người bên trong nhìn thấy người mở cửa, cảm giác như gặp lại người thân vậy.
"Nhược Nhược, mau lại đây, để ba xem nào, có bị thương không? Nhanh lên, Nhược Nhược."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vội vã cất lên khiến cho Cố Tích Nhược đang sợ đến đờ người cũng bừng tỉnh.
Cô ta đẩy những người đứng chắn phía trước ra, lao nhanh vào lòng Tông Thiên Chúng.
"Ba, con sợ quá, thứ đó đáng sợ lắm."