Buổi tối tại khu chợ đêm, các cửa hàng tự phát bày hàng thành một dãy trên con đường, tạo nên không khí vô cùng náo nhiệt trên quảng trường.
“Bao Di, mau lại đây xem, nhiều điện thoại quá!”
Nghe tiếng gọi của An Đông, Bao Di bước đến và cúi xuống nhìn.
Trước mắt cô là vô số điện thoại di động, những chiếc mà trước tận thế rất nhiều người sử dụng, thậm chí có người còn đùa rằng phải bán thận để mua. Đối với những thứ này, Bao Di chỉ nghĩ rằng mình mới đi làm chưa lâu, dùng loại điện thoại nào cũng được. Hơn nữa, phải ủng hộ hàng nội địa chứ, chẳng thà dùng loại "Cao Cao Thăng", vừa mang ý nghĩa mong muốn sự nghiệp và cuộc sống của mình cũng thăng tiến.
An Đông vốn chỉ muốn cho Bao Di xem cho vui, không ngờ cô lại nghiêm túc ngồi đó xem điện thoại, còn bắt đầu trò chuyện với chủ quầy. Cuối cùng, cô mang đi năm chiếc điện thoại, đổi bằng hai gói mì ăn liền. Dù hiện tại vẫn còn chút lương thực, nhưng với tình hình bây giờ, nắng nóng khắc nghiệt và thây ma đầy rẫy, mọi người biết rằng thời đại yên bình đã qua, giờ đây chỉ còn vật tư mới là quan trọng, còn điện thoại, máy tính chẳng còn mấy tác dụng.
“Bao Di, sao lại đổi lấy mấy thứ vô dụng này, đồ ăn bây giờ càng ngày càng khó tìm, rất quý giá mà!” An Đông trừng mắt nhìn Bao Di, cảm thấy thật lãng phí! Rồi cậu ta còn tặng thêm mấy ánh mắt sắc như dao.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, chắc Bao Di đã bị lăng trì từ lâu.
Nhưng Bao Di có suy tính riêng của mình. Mặc dù không còn tín hiệu, nhưng vẫn có thể chơi trò chơi!
Trong thế giới nhỏ của cô vẫn có điện, người nhà của cô sẽ không bị buồn chán như thế nữa. Trước tận thế, cô đã tải về rất nhiều phim truyền hình, phim điện ảnh, tiểu thuyết và các chương trình giải trí khác. Dù cô đã tích trữ hơn chục chiếc TV và máy tính, nhưng có vẻ cô đã quên chuẩn bị thêm điện thoại, bởi vì kiếp trước gần như chẳng ai dùng điện thoại nữa.
Không để ý đến An Đông, cô tiếp tục bước đến sạp hàng tiếp theo, tìm kiếm những vật dụng mình cần. Thấy Bao Di không đáp lại, An Đông chỉ biết xoa mũi rồi lẽo đẽo đi theo.
Cố Tích Nhược thì lại để ý đến một chiếc nhẫn ngọc cổ xưa, rất thích nhưng lại không mang theo đồ để trao đổi. Tông Thiên Chúng liếc mắt ra hiệu cho hai anh em Tông Nam, lập tức đưa ra một gói mì ăn liền. Thực ra, Trương Minh Chiêm cũng định lấy đồ ra để trả tiền, nhưng động tác lại chậm hơn một chút.