Chương 14: Oán hận

Hai người cùng nhau làm ở trên ghế, sau đó đứng dậy, tư thế này hiện lên đường cong cơ thể không tồi, sau đó lại đổi tư thế khác, cực kỳ khoái hoạt, dần dần, âm thanh trong phòng VIP bắt đầu truyền to ra bên ngoài đại sảnh.

Hiện tại tinh thần lực của Bao Di đã phát hiện ra những khoảnh khắc vui sướиɠ của Cố Tích Nhược, Bao Di cảm thấy có chút oán hận. Tại sao kiếp trước cô lại bị hϊếp ở ngoài công cộng, mà Cố Tích Nhược lại được xếp một mình vào trong phòng VIP.

Được rồi, đều là người bị hại, cô không nên so đo nhiều như vậy.

Nhưng bước đầu tiên trong việc trả thù của cô cũng đã được thực hiện rồi không phải sao?

An Đông mập mạp ở bên cạnh Bao Di lẩm bẩm nói rằng hiện giờ con người chỉ còn lại xá© ŧᏂịŧ và du͙© vọиɠ, làm sao có nơi nào có thể bình yên được cơ chứ?

Bao Di không hiểu tại sao người đàn ông mập mạp này lại suy nghĩ nhiều như vậy.

Con người vốn luôn sống trong một xã hội thoải mái, nhưng bây giờ lại phát hiện ra ngày tận thế đã đến, thây ma chạy loạn ở khắp nơi, còn có nhiều tai họa như vậy, thậm chí cả ánh nắng Mặt Trời cũng có thể khiến con người bị thương.

Tại sao?

Tại sao lại không có áp lực cho được?

Chỉ cần không chú ý, không cẩn thận một chút thôi thì sẽ ngay lập tức phát điên lên. Giống như nếu không điên thì cũng sẽ tự tử từ lâu rồi, làm sao còn có chuyện trọng sinh chứ? Có đúng không?

Lần này chỉ có sự hưng phấn của du͙© vọиɠ kéo dài suốt một buổi chiều. Sau khi em khởi xướng, anh lên sân thì Trương Minh Chiêm vốn đang im lặng ở trong góc bây giờ đã yêu cầu mọi người nấu ăn và chuẩn bị xuất phát sau khi ăn xong.

Cố Tích Nhược thẹn thùng bị Tô Lưu ôm ra ngoài, trong mắt người khác, cảnh tượng ấy lại mang vẻ thỏa hiệp với số phận và sự không cam tâm, còn mang theo chút nhu nhược khiến người ta cảm động.

Đoàn xe của gã đàn ông đầu trọc gồm ba chiếc xe cứu hỏa, hiện tại đã dừng lại bên ngoài. Hắn đang chỉ huy việc nấu nướng và dọn dẹp, có vẻ như tối nay bọn họ cũng sẽ rời đi.

Cố Tích Nhược quay người lại, sau đó ngồi xuống cạnh Bao Di. Hai cô gái nhỏ giọng khóc lóc. Mọi người đều cảm thấy xót xa. Đúng vậy, đối mặt với những tình huống như thế, người bình thường thật sự khó lòng chống cự lại được. Hy vọng sau này bọn họ sẽ không gặp phải những người như vậy nữa, sớm tìm được nơi an toàn để bắt đầu lại cuộc sống mới.

Người đàn ông mập mạp An Đông đưa cho Cố Tích Nhược một chén cháo nóng, và khoác một chiếc áo khoác lông vũ dài lên người cho Bao Di, chiếc áo khoác vừa vặn dài đến mắt cá chân, thích hợp với thời tiết thất thường như hiện tại.