“Còn học cái gì nữa, đều đã là mạt thế rồi, còn nói cho ông biết chuyện này làm cái quái gì.”
Tên đầu trọc Tô Lưu có chút không kiên nhẫn, nếu như không phải ở đây có nhiều đàn ông, còn bên mình thì có ba dị năng giả, nhưng đám người bọn họ không quá thuần thục trong việc điều khiển sức mạnh này, nếu không hắn đã sớm gϊếŧ sạch hết đám người này rồi.
Hắn tiếp tục vung ra một con dao băng nữa, sau đó phóng thẳng dưới chân của Cố Tích Nhược, thấy không có ai dám đứng ra nói, đầu trọc Tô Lưu liền bước lên hai bước kéo Cố Tích Nhược về phía mình. Vì Cố Tích Nhược đang ôm chặt lấy Bao Di cho nên khi hắn kéo cô ta sang thì Bao Di cũng lảo đảo ngã sang một bên, tên đầu trọc quay lại thì thấy khóa kéo của bộ đồ leo núi của cô khẽ hé mở, cơ thể đẫy đà của cô ẩn hiện qua lớp áo phông bên trong.
Bước chân của hắn dừng lại một chút, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt của Bao Di, trước khi tiến lên một bước để nắm lấy cô đi thì Bao Di đã được người đàn ông mập mạp An Đông vội vàng kéo lên. Tên đầu trọc sau đó cũng không dừng lại, vẫn kéo Cố Tích Nhược đi, đi đến căn phòng VIP của khách sạn.
Bao Di nhíu mày, thắc mắc tại sao quần áo trên người cô đã bị kéo ra gần hết, cô vội vàng chỉnh lại trang phục của mình. Sau đó cô nhìn lên phòng VIP, rồi nhìn xuống bộ trang phục leo núi của mình, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lúc thì cô chợt hiểu ra vấn đề.
Bao Di cười lạnh.
“Thì ra là do cô làm sao Cố Tích Nhược, làm tốt lắm.”
Khi Tô Lưu và Cố Tích Nhược đã vào phòng VIP, Bao Di cảm thấy căm phẫn. Cô nhớ lại kiếp trước mình đã hy sinh để bảo vệ cho Cố Tích Nhược như thế nào và nhận được kết quả như thế nào.
Sự giận dữ và cảm giác bất công lan tỏa khắp trong cô.
Nhóm người của Tô Lưu thấy đại ca mình đã đi rồi, bọn họ cũng quay về tiếp tục công chuyện của mình, cả đại sảnh đều truyền ra âm thanh và động tác vô cùng dâʍ ɭσạи. Đứa trẻ nhỏ duy nhất trong nhóm bị người mẹ che tai bịt mắt lại, còn những người khác thì đều không chớp mắt.
Sau khi vào trong phòng, tên đầu trọc Tô Lưu liền ném Cố Tích Nhược xuống ghế, sau đó liền nhấc váy của Cố Tích Nhược lên, kéo qυầи ɭóŧ xuống, không cần màn dạo đầu gì mà liền trực tiếp đi vào bên trong. Khi vào trong rồi hắn liền mắng chửi, không phải nói là vẫn còn là học sinh sao? Sao lại không còn trinh nữa rồi? Hắn duỗi đầu lưỡi ra quấn lấy môi và lưỡi của Cố Tích Nhược, bàn tay to của hắn kéo chiếc áo ngực ra, không ngừng xoa bóp bộ ngực tuy không lớn nhưng vô cùng đẫy đà kia.