Nhìn phản ứng của đám đông, tên đầu trọc Tô Lưu liền biết rằng trong đám người của bọn họ chắc chắn không có dị năng giả, nếu không cũng sẽ không ngạc nhiên khi nhìn thấy thứ này đến vậy.
Hắn lại tạo một con dao băng thứ hai ra, nở nụ cười một cách mỉa mai.
“Có vẻ như mọi người chưa nhìn thấy dị năng giả bao giờ nhỉ?”
Hắn nói với giọng đầy sự chế nhạo và khinh thường.
“Ây da, bên lão đại của chúng tôi có vài người là dị năng giả nha.” Một tay chân của Đầu trọc Tô Lưu lên tiếng, đồng thời bất ngờ phô trương ra một ngọn lửa xuất hiện trên tay.
Lúc này, mọi người đều không nói gì. Trương Minh Chiêm dời tầm mắt về phía Cố Tích Nhược, ánh nhìn đầy vẻ đáng thương. Nghĩ đến hình ảnh cô nàng yêu kiều nũng nịu dưới thân mình, Trương Minh Chiêm cảm thấy vô cùng áp lực. Dù vậy, hắn ta không nhẫn tâm đem người phụ nữ mà mình yêu thích dâng tặng cho bọn chúng.
Hắn ta liền thương lượng với tên đầu trọc Tô Lưu: “Có thể thay đổi điều kiện được không? Bên chúng tôi có mấy bịch thịt bò khô, có thể thỏa mãn cơn thèm của các anh em, anh xem xem như vậy có được không.”
“Hừ! Đừng ép tôi phải ra tay, thứ tôi muốn chính là người phụ nữ này để thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình!”
Tên đầu trọc Tô Lưu hung tợn nhìn chằm chằm vào Trương Minh Chiêm.
Bị ánh mắt đe dọa của đối phương nhìn chằm chằm vào mình, dù sao nhóm của bọn họ cũng không có dị năng giả, Trương Minh Chiêm bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
“Cái đó... Đổi người khác thì thế nào? Cô gái mà anh muốn vẫn còn đang đi học!”
Hai người phụ nữ còn lại nghe vậy ngẩng đầu lên, một người là vợ của một gia đình ba người, người còn lại chính là Bao Di. Lúc đầu Bao Di vẫn chưa bộc lộ ra bản thân mình có dị năng, tất cả những thây ma mà cô gϊếŧ đều là dùng hết tâm sức để chiến đấu, hiện tại hắn ta muốn làm gì vậy? Muốn lấy cô làm lá chắn sao? Không có cửa đâu. Nhưng khi Cố Tích Nhược nghe được những lời này liền vội vàng trốn ở phía sau Bao Di. Nói đi thì cũng phải nói lại, kiếp trước Bao Di cũng là do bảo vệ cho Cố Tích Nhược mới lộ ra bản thân có dị năng, vốn dĩ bọn họ muốn hai người, nhưng mà lúc đó Bao Di tự nguyện hiến thân mình ra để cứu Cố Tích Nhược.
Người đàn ông trong cặp đôi kia nắm chặt thanh sắt trong tay như muốn liều mạng, Bao Di cũng nắm chặt chiếc rìu cứu hỏa trong tay.
Suy nghĩ một chút, hắn ta xoay người ôm Cố Tích Nhược.
“Nhược Nhược, em yên tâm, chúng ta sẽ không giao em cho bọn họ đâu.” Thanh âm tuy không lớn, nhưng người chung quanh đều có thể nghe thấy.