“Chúng tôi từ khu Nam đến đây. Đây là điểm gần nhất từ khu Bắc tới thành phố N. Chính phủ đã thông báo rằng cả nước có bốn căn cứ an toàn công cộng, thành phố N là nơi cách chúng tôi gần nhất, cho nên tôi và các anh em liền đến đây để chuẩn bị tiếp tục hành trình.” Mặc dù có vẻ tên đầu trọc đang kể rất chi tiết về tình hình hiện tại của mình, nhưng hắn không để lộ ra bất kỳ kế hoạch nào của mình.
“Giống chúng tôi, chúng tôi cũng có ý định đi qua đó. Nhưng chúng tôi không nghĩ đến nơi đó lại có căn cứ. Cảm ơn anh Tô nhé, các anh cứ ở lại đây, đều là người cùng quê hương đất nước với nhau, cần phải hỗ trợ lẫn nhau khi gặp khó khăn.” Sau khi Trương Minh Chiêm nói ra những lời này, hắn ta lại trò chuyện thêm vài câu cùng với Tô Lưu, hai người trò chuyện một lát lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng bọn ho cũng có những chuyện cần phải giữ lại cho riêng mình, vì dù sao cũng đang là thời kỳ tận thế.
Hiện tại Cố Tích Nhược đang mặc một chiếc váy dài, trông rất mát mẻ, cũng rất sạch sẽ và xinh đẹp, đương nhiên tất cả mọi người trong đại sảnh đều ăn mặc rất sạch sẽ, nhưng chiếc váy của cô ta vẫn nổi bật với vẻ đẹp không thể rời mắt. Khi đi ngang qua, tên đầu trọc họ Tô kia không thể không dừng lại, ánh mắt của hắn dán chặt vào cơ thể của Cố Tích Nhược một lúc lâu sau đó mới tiếp tục bước đi.
Mà Bao Di ở bên cạnh Cố Tích Nhược vẫn không có việc gì, cô vẫn mặc một bộ trang phục leo núi, trong lúc nấu nướng, trong đại sảnh là nơi thông thoáng, cho nên cô cũng cảm thấy không quá nóng. Được rồi, bây giờ Bao Di không còn nổi bật như kiếp trước nữa, còn nhớ kiếp trước do cô sợ nóng nên thường xuyên mặc quần đùi áo phong, kết quả cũng thật tốt, không những đem dáng người của mình thể hiện hết cho người khác xem, mà sau đó có một vài người trong số họ có đầy đủ cơm ăn, áo mặc, không nhịn được mà sinh ra bản chất dâʍ ɖu͙©, mà chính bản thân cô lúc đó cũng ngốc, cứ để mặc cho bọn họ ăn sạch bản thân mình.
Hiện tại, sau khi tất cả mọi người đều đã ăn cơm xong, ở trong lại cư nhiên phát ra tiếng thở dốc của nam nữ, mọi người đều là người đã trưởng thành, cũng biết rõ người bên trong đang làm chuyện gì. Đúng thật là làm những chuyện tục tĩu giữa ban ngày ban mặt mà, nhưng mà người bên ngoài cũng không dám nói gì, cũng may, đêm này bọn họ sẽ rời đi rồi.
Bao Di ngẩng đầu nhìn về phía trong, hai người phụ nữ bên trong đều đã khỏa thân, để cho hơn chục người đàn ông tùy ý mà quấy rối, mà đám đàn ông ở phía trên cũng đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ thắt lưng xuống. Nhưng mà, mặc dù tên đầu trọc đang di chuyển bên trên người phụ nữ, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn dán chặt vào phía của Bao Di, và đúng hơn là ánh mắt của hắn đang dán chặt vào người bên cạnh cô, Cố Tích Nhược. Cuối cùng, người đàn ông đầu trọc đẩy mạnh một cái ở phần thân dưới của người phụ nữ ra, những người khác cũng ngay lập tức đè lên người của cô ta.
Tên đầu trọc tên Tô Lưu kéo chiếc quần dài đến mắt cá chân của mình mặc vào, du͙© vọиɠ vẫn còn chưa phát tiết xong, nhưng hắn vẫn mặc quần lên, vẻ mặt có chút hung dữ.