"Quy tắc của Nhân giới." Tuy Phán Quan trả lời Đế Thính, nhưng ánh mắt lại nhìn tiểu Diêm vương, một lát sau, hắn thấp giọng nói: "Tùy vào hoàn cảnh, đại nhân có thể làm tốt."
Tiểu Diêm vương kiến định gật đầu: "Được!"
Trở lại miếu Diêm vương, sau khi Tô Văn đặt đồ mua xuống, lấy ra một tờ giấy, viết viết vẽ vẽ, cuối cùng tờ giấy treo trước miếu Diêm vương giống với tượng Diêm vương trong miếu như đúc.
Tiểu Tê Vô tiến lên, vui vẻ nói: "Đây là bổn vương nha."
"Vâng." Suy nghĩ đến chuyện còn phải quay chương trình, cho nên Tô Văn đặt bức tranh vào bên trong tượng đá Diêm vương, lại ôm tiểu Diêm vương đặt lên trên bàn thờ: "Sau này, nơi này thờ cúng chính là ngài."
Vừa nói, lại lấy ra nhang nến tiền giấy đã mua.
Lúc này Đế Thính cũng đi đến, ở trước tượng Diêm vương, không dám bất kính, một quỷ thần một thần thú quỳ xuống, đốt nhang nến.
Tiểu Tê Vô ôm bình sữa ngồi trên bàn thờ, nhìn nhang nến tiền giấy được đốt, những thứ kia biến thành tín ngưỡng thành kín đều bị bé hít vào mũi, thân thể bé trở nên càng nhẹ nhàng, đôi mắt cũng trở nên càng sáng ngời trong trẻo.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tê Vô hút nhang nến, bé bỗng dưng trợn to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hít vào mà trở nên hồng hồng.
Bé che miệng nhỏ nhắn lại: "Thật là thơm, ăn thật ngon."
Mặc dù so sánh với sữa, còn thiếu một chút, nhưng cảm giác rất khác, nhang nến là tín ngưỡng, sữa là thức ăn.
"Đây chính là đồ ăn bình thường các ngươi ăn sao?" Tiểu Tê Vô ngồi trên bàn thờ, đưa nhang nến tiền giấy còn chưa đốt xong cho Đế Thính và Phán Quan: "Bổn vương biết rồi, sau này bổn vương nhất định sẽ để cho các ngươi ăn no."
Đế Thính cọ lên tay của bé, Phán Quan nhỏ giọng đáp một tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, tổ chương trình [Tôi và con của tôi] vác máy móc lên núi, nhà sản xuất Hoàng Bằng nhìn chỗ hoang không có người ở này, lần đầu tiên cảm thấy, coi như là diễn trò, hai ba con kia cũng quá liều mạng, tuyệt đối là sẽ được chú ý.
"Sẽ không thật sự ở trong miếu chứ?" Đạo diễn Lý Kha ngẩng đầu lên nhìn: "Tại sao tôi đột nhiên cảm thấy có chút khϊếp sợ vậy?"
Hoàng Bằng khinh bỉ ông ấy: "Ban ngày ban mặt cậu sợ cái gì?"
Mặc dù nói như vậy, nhưng nghĩ lại, đúng là có chút kỳ lạ.
Có nhân viên hỏi: "Nơi này bỏ hoang lâu như vậy, còn có mạch điện có thể gắn điện cho máy quay phim sao?"
"Đi xem một chút không phải sẽ biết rồi sao." Hoàng Bằng nói: "Nhân viên quay phim cứ quay một đường đến miếu đi, sau này cắt nối biên tập có thể dùng làm tài liệu thực tế."
Đoàn người của tổ chương trình mệt mỏi vác máy móc lên núi, đến được đỉnh núi, phát hiện nơi này thậy sự có một cái miếu, nhìn từ bên ngoài, đã rất cũ nát rồi.
Lại đến gần, thì phát hiện bên ngoài miếu có một con chó thuộc giống chó chăn cừu, màu lông tương đối tốt, thậm chí dáng người cũng lớn hơn nhiều chó chăn cừu bình thường một chút, Hoàng Bằng bất đắc dĩ nói: "Không có tiền mua điện thoại, có tiền nuôi chó chăn cứu sao?"