Khổng Lẫm gãi đúng chỗ ngứa: "Nói trắng ra là, chúng ta nghèo."
Tô Văn: "..."
Khổng Lẫm: "Hơn nữa nếu như nhiều người thích Diêm Vương đại nhân, như vậy không phải tín ngưỡng sẽ đến nhanh hơn sao?"
Tô Văn cảm thấy không thể tưởng tượng nỏi: "Loại thích này, có thể so sánh với tín ngưỡng sao?"
"Tại sao không thể?" Khổng Lẫm cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi: "Chư thần ở trong lòng con người là dạng gì, rốt cuộc cũng là do tưởng tượng. Cho nên vẫn phải thử một chút, xem thử hữu dụng hay không, nếu không lại phải tốn bao nhiêu thời gian lại hợp công đức của Diêm Vương cũ mới lại thành một thể?"
Tô Văn: "Vẫn là câu hỏi trước, vì sao lại là ta?"
Cấm Văn chỉ bên ngoài: "Giống như con quỷ lúc trước nói, lớn lên đẹp trai."
Tô Văn: "..."
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi, chỉ vào mình: "Đẹp trai? Vạn quỷ Địa phủ hận không thể không nhìn thấy ta."
"Không giống nhau, người là Phán Quán, mỗi năm giao lưu với quỷ, tất nhiên quỷ sợ ngươi." Cấm Văn nói: "Nhưng ở Nhân giới thì khác, ở Nhân giới, loại hình như người chính là khốc ca."
“Hồ ngôn loạn ngữ."
"Ta ở cầu Nại Hà gặp qua rất nhiều quỷ, người tuyệt đối là người có bộ dạng đẹp trai." Cấm Văn cười đảm bảo: "Mặc dù Khổng Lẫm cũng không tệ, nhưng so sánh với người, đường nét không đủ rõ ràng."
Khổng Lẫm bị nói không đẹp trai bằng Phán Quan cũng không tức giận, trái lại gật đầu đồng ý.
Tô Văn liếc nhìn Mạnh Bà: "Vậy còn ngươi?"
Cấm Văn lắc đầu: "Tổ hợp khốc ca và ngọt muội, được hoan nghênh hơn. Hơn nữa, bởi vì chăm sóc đại nhân, bên Luân Hồi Tư đã có rất nhiều việc tồn đọng, bây giờ cầu Nại Hà chận níc thành như vậy, thừa dịp tình huống bây giờ chuyển biến tốt, ta phải nắm chặc thời gian đưa một nhóm quỷ vào luân hồi."
Khổng Lẫm: "Phán Quan Tư của ngươi còn có bốn người cấp dưới trợ giúp, Bây giờ cửa U Minh đã tạm thời dừng xao động, nói tóm lại ngươi là thích hợp nhất."
Tô Văn nghe hai người một xướng một họa, cuối cùng đã biết: "Thì ra là hai người đã sớm nghĩ xong, tính toán ta sao?"
"Chuyện chăm sóc đại nhân sao có thể được gọi là tính toán." Khổng Lẫm lắc đầu nói: "Sao vậy, người cảm thấy ngài ấy không nghe lời không đáng yêu, không thể chăm sóc tốt sao?"
Tô Văn: "Đừng có mà đào hố cho ta."
Nghĩ lại mới vừa rồi trước khi đi tiểu Diêm Vương còn kéo tay không muốn mình tức giận, Tô Văn ngột ngạt, cảm thấy thật phiền: "Ta chưa từng chăm sóc con nít."
"Đều có thể học." Cấm Văn cũng lấy ra mọt tờ giấy: "Ta đã viết xong những đều cần chú ý cho ngươi rồi."
Tô Văn: "... Đây mà gọi là không tính toán?"
Nhưng vì sự phát triển của Địa phủ, vì tiểu Diêm Vương có thể thuận lợi lớn lên, cuối cùng Tô Văn vẫn đồng ý chuyện xui xẻo này.
Sau khi Tô Văn đồng ý, rất nhanh Thành Hoành đã dùng phương pháp của mình gửi bảng đăng ký của bọn họ, lúc lấy được thông báo đi phỏng vấn mới chuẩn bị rời đi Địa phủ.