Tô Văn yên lặng, lúc sau mới lên tiếng trả lời: “Vâng.”
Cấm Văn cười gật đầu nói: “Đại nhân thật lợi hại, ngài xem, sát khí bị linh khí đại nhân xua tan đi rất nhiều, hôm nay những thứ kia không hoạt động, quỷ hồn không sợ lạnh như vậy nữa.”
Dứt lời, lấy sữa còn thừa lại đổ đầy vào bình, lúc này này mấy ngày nay tiểu Diêm Vương đều có sữa để uống.
Tiểu Tê Vô thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Bé cầm lại bình sữa của mình sau đó hỏi: “Vậy không phải chúng ta đây có thể lên đường rồi sao?”
Bởi vì tuổi còn nhỏ, ba năm nay tiểu Diêm Vương đều luôn ở trong điện Diêm Vương ít khi nào ra bên ngoài, hàng năm chỉ có đi cửa U Minh một lần, để các ác quỷ sợ hãi không còn phấn khích.
Hôm nay là lần thứ ba bé đi ra ngoài, điều này cũng là nguyên nhân Tô Văn từ cửa U Minh trở về.
Thần thú Đế Thính đã chờ bên ngoài điện, vì chiếu cố tiểu Diêm Vương, trên người Đế Thính còn cố ý để một chiếc ghế nhỏ.
Tiểu Diêm Vương đi ra ngoài, Đế Thính ngoan ngoãn cúi đầu để bé sờ sờ: “Đế Thính, xin chào ngươi.”
Đế Thính được yêu thương mà lo sợ: “Diêm Vương đại nhân năm nay đã biết gọi tên thuộc hạ rồi.”
Tiểu Tê Vô cười đến cong cả mắt: “Sang năm ta sẽ càng lợi hại hơn.”
Hàng năm Đế Thính ở Địa phủ, nghe tiếng kêu rên của nhóm oán quỷ lỗ tai cũng muốn chết lặng, nay nghe được thanh âm thanh thuý của tiểu Diêm Vương, cảm giác lỗ tai được thông suốt rất nhiều, một năm qua tâm trạng bị ảnh hưởng cũng biến mất một cách thần kỳ.
Đề Thính gật đầu, dùng cái đuôi nhẹ nhàng cuốn tiểu Diêm Vương đặt lên lưng mình “Đại nhân, sang năm là có thể tự mình bò lên trên thuộc hạ rồi.”
Một đường đến cửa U Minh, hình như cảm nhận được gì đó, vốn dĩ cửa U Minh đang xao động giờ lại yên tĩnh như thóc.
Quỷ tướng quân mới bị trừng phạt lại đây canh gác nhận thấy khác thường liền ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ba vị quỷ thần cùng một thần thú từ xa đi tới.
Đế Thính? Kia không phải toạ kỵ của Diêm Vương sao?
Tới gần hắn ta mới phải hiện, trên người Đế Thính còn chở theo một bóng người nho nhỏ, toàn bộ Địa phủ lớn như vậy, nhân vật có thể ngồi trên người Đế Thính, không cần suy nghĩ cũng biết là ai.
Trừ bỏ tiểu Diêm Vương không lâu trước hắn ta trào thì còn là ai nữa chứ?
Quỷ tướng quân nhìn chằm chằm bé gái trên người Đế Thính, càng gần càng thấy rõ ràng, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Diêm Vương trong truyền thuyết.
Ba năm trước, hắn ta chỉ nghe thấy tiếng khóc nỉ non, làm cho Địa phủ chợt yên lặng, lúc ấy hắn ta mới biết Diêm Vương giáng thế nhưng chưa từng thấy mặt.
Ba năm trở lại đây, rất nhiều quỷ cũng ngầm truyền chuyện Diêm Vương mới là một đứa bé với các loại phiên bản khác nhau, đơn giản chỉ là cảm thấy Địa phủ xong đời rồi
Mà lúc này, vị Diêm Vương trong lời đồn đang cách mình không xa, bé gái đỡ ghế nhỏ cố gắng không cho chính mình lắc lư, nhưng trên đỉnh đầu Diêm Vương mũ vuông màu đỏ vẫn theo động tác Đế Thính lúc ẩn lúc hiện.
Khác với quỷ hồn quỷ thần cùng với quỷ khí xung quanh hằng năm trong Địa Phủ, tiểu Diêm Vương linh động giống như một người sống sờ sờ, thậm chí còn đáng yêu hơn những người lúc hắn ta còn sống thấy được.
Nhận thấy tầm mắt, tiểu Tê Vô cũng nhìn qua phương hướng quỷ tướng quân đứng..
Ánh mắt kia dừng trên người quỷ tướng quân, giống như tự mang một loại lực lượng bình tĩnh ôn hoà, vuốt phẳng lệ khí trên người của hắn ta.
Quỷ tướng quân ở tại Địa phủ đợi rất nhiều năm, vốn cũng là một con quỷ tốt nhưng rốt cuộc không chống lại nổi sát khí ăn mòn, tính tình ngày càng táo bạo, tính cách cũng ngày càng tệ.
Mà hiện tại, hắn ta giống như trong nháy mắt tìm lại cảm giác bản thân lúc trước còn sống.
Loại cảm giác này làm cho hắn ta cảm thấy xa lạ, chỉ đứng thẳng ở đó lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu Diêm Vương.