Hoành Bằng cảm thấy không hỏi được gì cả, bọn họ lại không chịu thừa nhận đang xào nhiệt độ, cái gì mà ở trong trời đất, không có tiền mua điện thoại, là người canh miếu ở tại chỗ này.
Chỗ ở trước kia thì người khỏe mạnh không vào được nữa chứ.
Nhưng nếu thật sự là lưu lạc, cuối cùng đến cái miếu này, mới tìm được chỗ ở, nghèo khổ vất vả như vậy, bọn họ đào sâu hơn thì thật không lễ phép.
Cho nên bàn bạc một chút, cũng không có ý định xoắn xuýt chuyện này.
Chỉ là còn có một vấn đề, Lý Kha phải hỏi rõ ràng: "Vậy mẹ của Tê Vô đâu? Giai đoạn sau sẽ xuất hiện trong ống kính sao? Chúng tôi muốn biết trước."
Mẹ?
Lại là một từ ngữ mà Tiểu Tê Vô không biết, không có cách nào, bé ở Địa phủ tiếp xúc nhiều nhất chỉ có Mạnh bà bà và Thành Hoàng thôi.
Bé tò mò hỏi: "Mẹ là gì?"
Lý Kha: "!!!"
Vậy mà là một gia đình đơn thân! Ngày hôm qua vì bận quan tâm đến gia trị nhan sắc của ba con này mà quên hỏi.
Nhất thời ánh mắt của ông ấy nhìn đôi ba con này có chút đồng tình.
Đầu tiên Tô Văn trả lời câu hỏi của Tiểu Tê Vô: "Một sinh mạng mới ra đời, đầu tiên sẽ đầu thai trong bụng mẹ, mẹ mang thai 9 tháng 10 ngày, sinh đứa bé ra, trở thành một gia đình với mẹ."
Hoàng Bằng: "Nói phức tạp như vậy, đứa trẻ..."
"Như vậy nha." Tiểu Tê Vô gật đầu, còn nói: "Nhưng Tê Vô không có mẹ, Tô Vô là của trời đất.”
Bé biết mình là do linh khí trong trời đất sinh ra.
Hoàng Bằng: Ba con các người thật đúng là giỏi, trời đất cái gì chứ.
Tô Văn: "Ừ."
Rồi hắn nói với tổ chương trình: "Sẽ không có mẹ xuất hiện."
Tránh không nói đến mẹ trước mặt Tê Vô, mọi người đều nghi ngờ mẹ của Tê Vô chắc là vứt bỏ đôi ba con này, cho nên cũng không hỏi.
Lý Kha cảm thấy hôm nay quá mệt mỏi rồi, khoát tay nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu quay video phỏng vấn, các người giới thiệu mình đơn giản, tại sao tham gia chương trình, tùy tiện nói một chút là được."
Tô Văn cúi người xuống hỏi: "Tê Vô đến trước nhé?"
Tiểu Tê Vô lắc lư cái chân: "Được nha."
Thấy một màn này đạo diễn và người sản xuất đều cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thật ra bọn họ đều đã nhìn ra, trên người Tô Văn này có một cổ ngạo khí, cho nên mới cảm thấy hắn không giống người bình thường, lúc nói chuyện với ai lưng eo đều thẳng, cái loại khí tràng vô ý thức đó cũng làm cho người khác không chịu nổi.
Những mỗi lần hắn đối mặt với đứa trẻ này, luôn sẽ ưu tiên cho đứa trẻ, sẽ cúi người trưng cầu ý kiến.
Cái loại khí chất kiêu ngạo kia giống như đã biến mất sạch.
Nhưng, có một chuyện kỳ lạ chính là, bầu không khí giữa hai ba con này, lại không giống như ba con, mà là giống với cấp trên cấp dưới, tôn kính đối phương vậy.
Rất nhanh, phỏng vấn đã bắt đầu.
Sau khi biết mình phải làm gì, Tiểu Tê Vô ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn thẳng vào ống kính.