Chương 20: Bắt quỷ

Làm thế nào Bạc Văn Thời cũng không ngờ tới, cách ba Thời Nhạc chào hỏi hắn lại độc đáo như vậy.

Hắn dừng một lúc, trả lời: “Ừm, tôi vẫn còn sống.”

Thời Hạ: “...”

Thời Hạ nghe thấy giọng của hắn, càng cảm thấy kinh ngạc hơn: “La Lễ! Đừng trốn nữa, mau lại đây!”

Vừa dứt lời, La Lễ vốn đang ngồi cách đó không xa pha trà

cho Thời Hạ, chợt nghiêng người đi đến bên cạnh y.

“Sao vậy?”

Thời Hạ chỉ vào màn hình: “Em gọi video cho Nhạc Nhạc, kết quả lại nhảy ra thứ này.”

Bạc Văn Thời: “?”

Nói rõ đi, cái gì gọi là thứ này?

La Lễ nhìn vào màn hình theo y chỉ, ngay sau đó cũng ngẩn

ra, hơn nữa còn hỏi vấn đề lúc nãy Thời Hạ hỏi

“Sao cậu còn sống vậy?”

Bạc Văn Thời đen mặt.

Hắn nghĩ đến lúc Thời Nhạc nhiệt tình mời hắn kết minh hôn, rồi lại nhìn hai vị phụ huynh nhà họ Nhạc trước mắt hỏi hắn sao chưa chết vậy, chỉ cảm thấy không hổ là người một nhà.

Suy nghĩ muốn hắn đi tìm chết đều thống nhất như thế

“Hai người.”

Giọng điệu Bạc Văn Thời lạnh nhạt, ở dưới ánh mắt dò xét của bọn họ, mở miệng nói: “Hai người quen biết tôi?”

“Cậu không phải Đông... không đúng.”

Thời Hạ nhăn mày, túm ống tay áo La Lễ: “Có phải chúng ta nhận nhầm người rồi không?”

La Lễ híp mắt, đánh giá hắn.

Một lúc lâu sau, đáy mắt hắn xẹt qua chút ngoan lệ, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất: “Có lẽ là nhận nhầm.”

Ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng Bạc Văn Thời lại có thể nghe ra, lời này dường như chỉ muốn lừa gạt vị bên cạnh hắn.

Hiệu quả lừa gạt cũng không tệ.

Thời Hạ nhẹ nhàng thở ra: “Nhận nhầm là tốt.

Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, y lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: “Sao điện thoại của Nhạc Nhạc lại ở trong tay cậu?”

Tầm mắt của Bạc Văn Thời vẫn còn dừng trên người La Lễ,

hắn bình tĩnh nói: “Thời Nhạc để ví tiền ở chỗ tôi, đợi lát nữa

cậu ấy về, tôi sẽ bảo cậu ấy trả lời điện thoại của chú.”

Đối với gương mặt cực kỳ trẻ tuổi trước mặt, Bạc Văn Thời vẫn không thể thốt ra chữ ngài.

Thời Hạ gật đầu, hỏi lại: “Cậu tên là gì?”

“Bạc Văn Thời.”

Tên này....

Thời Hạ có chút ấn tượng: “Cậu có vẻ rất có tiền.”

Bạc Văn Thời “Dạ”: “Có một ít.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của vị Diêm Vương gia tiền nhiệm không có tiền lắm nào đó càng thêm không tốt.

Thời Nhạc không có ở đây, bọn họ cũng không thân quen, cho nên không tiếp tục trò chuyện nữa.

Bạc Văn Thời nhìn màn hình tối đen, nhớ lại vừa rồi La Lễ cẩn thận quan sát hắn.

Ánh mắt hắn chuyển động, không biết đang suy nghĩ gì.

Mà trong nhà gỗ nhỏ trên núi.

Thời Hạ còn đang nhíu mày: “Thằng nhóc tham tiền Nhạc Nhạc kia vậy mà lại để ví tiền ở chỗ người khác.”

“La Lễ, quan hệ giữa người này và Nhạc Nhạc chắc chắn không bình thường, em muốn xuống وو

Chưa dứt lời, La Lễ đã trực tiếp bế y lên: “Cục cưng à, nhãi con đã trưởng thành rồi, kết bạn với ai là tự do của nó.”

“Em còn cứ nói mãi về nhãi con như thế, anh sẽ ghen đấy.”

Mặt Thời Hạ tỏ vẻ cạn lời: “Tới giấm của con anh cũng ăn, anh có phải là cha không vậy?”

La Lễ nghiến răng: “Người làm cha như anh chưa tốt à? Nếu không phải vì thằng nhóc đó, sao anh lại bị mắc kẹt ở Địa phủ hơn một ngàn năm...”

Hắn vừa nói như vậy, Thời Hạ lập tức bị nghẹn lại.

“Được rồi.” وو

Thời Hạ tiến lại gần, đưa môi đến an ủi hắn: “Người làm cha như anh là tốt nhất rồi.”

Lúc tốt thì thật sự rất tốt.

Chính là lúc gài bẫy, cũng thật sự không nương tay.

Đưa cái Địa phủ nát kia cho nhãi con, cũng không biết chừa chút tích góp cho nhãi con.

Có thể là biết mình hố con, cho nên gọi video cũng muốn trốn đi chỗ khác, không dám để nhãi con nhìn thấy hắn.

Hôn môi luôn là thứ trêu chọc người khác nhất.

La Lễ ở Địa phủ ngàn năm, thỉnh thoảng chỉ xuất hiện được vài lần, đã sớm nghẹn đến không chịu được.

Hắn ôm người trong ngực đè lên giường, rồi hôn lên lần nữa.

Trong phòng ngủ hai cha một mảnh tình xuân.

Trong sân sau biệt thự.

Thời Nhạc nắm chặt sợi xích sắt vừa lấy ra, biểu cảm mờ mịt, mông lung.

“Phạm đại ca?”

Cậu dùng vài tấm truyền âm phù, Phạm Vô Cứu lại không trả lời lần nào.

Dùng truyền âm phù không tìm được Phạm Vô Cứu, Thời Nhạc đành phải tìm Thôi Phán Quan.

Thôi Phán Quan tìm ra vị trí đại khái của Phạm Vô Cứu, nói cho Thời Nhạc.

“Cách ngài rất gần.”

Ý chính là, Phạm Vô Cứu còn ở trong biệt thự, chưa hề rời đi.

Nghĩ đến hai chỗ Bạc Văn Thời từng nói trong biệt thự này.

Căn phòng đạo sĩ ở.

Phòng tối của Bạc Đôn Vĩ và Bạc Hồng.

Cậu nắm chặt xích sắt, dứt khoát đi tìm từng nơi.

Biệt thự này tuy lớn, nhưng nếu cẩn thận một chút, tìm mấy tên đạo sĩ cũng khá dễ.

Trên người đạo sĩ thích nhất là mang đủ các loại bùa, đạo cụ trừ tà, trận pháp vân vân...

Thời Nhạc không tìm hơi thở đặc thù kia trên người bọn họ, cậu ngại phiền phức.

Cậu rất dứt khoát yểm một người hầu, trực tiếp hỏi đường.

Không bao lâu.

Thời Nhạc đến một khu nhà nhỏ đơn độc cách biệt về phía tây ở sân sau.

Trong viện có mấy căn phòng, nhìn không tệ. Ít nhất vẫn tốt hơn so với mấy căn phòng nhốt quỷ thi.

Còn chưa tiến vào trong khu nhà nhỏ, Thời Nhạc đã thấy trận

pháp được bày ra.

Cậu đứng ở mép ngoài khu nhà nhỏ, cau mày: “Trận pháp này thật âm tà.”

Đạo sĩ bày trận pháp này, phần lớn là trừ tà.

Mấy tên đạo sĩ này thì ngược lại, bọn họ dùng trận pháp để chiều tà.

Chỉ nhìn thoáng qua trận pháp này, Thời Nhạc liền biết mấy tên đạo sĩ này chẳng phải người tốt lành gì.

Nhưng trận pháp dù âm tà, đối với Nhạc Nhạc mà nói cũng không làm khó được cậu.

“Phạm đại ca.

Sau khi Thời Nhạc bước vào trận pháp, kêu lên: “Anh có ở đây không?”

Cậu không sợ kinh động đến mấy tên đạo sĩ kia, dù sao, mặc

kệ là trận pháp hay là phải đánh nhau, cậu đều không sợ.

Đi vào bên trong vài bước, Thời Nhạc quả thật mơ hồ nghe thấy giọng nói của Phạm Vô Cứu.

“Đại nhân, cẩn thận!”

Phạm Vô Cứu vừa mới nhắc nhở, thì mấy tên đạo sĩ nhận ra sau khi Thời Nhạc tiến vào trận pháp không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, trực tiếp bảo thi quỷ đã được huấn luyện nhào về phía Thời Nhạc.

Thời Nhạc: “!”

Đối diện với thi quỷ đáng sợ, Thời Nhạc bị máu trên người con quỷ kia kí©h thí©ɧ khiến da đầu tê dại.

Không thể ngất.

Thời Nhạc véo mình một cái.

Nhưng thi quỷ trước mặt này, diện mạo thật sự rất dọa người.

Lý trí của Thời Nhạc chống cự lại bản năng, cuối cùng, cậu dứt khoát khẽ cắn môi, biến thành bánh bao nhỏ.

Không phải là bánh bao nhỏ bình thường, mà là bánh bao nhỏ đánh nhau chưa từng thua ở núi Bất Tri.

Sau khi biến thành bản thể bánh bao nhỏ, nỗi sợ hãi của Thời Nhạc cuối cùng cũng bị đè xuống một chút.

Móng vuốt cậu tàn nhẫn cào vào thi quỷ, cào xong, trực tiếp vẽ bùa trấn áp trong không trung.

Những thi quỷ này không cùng một đám với những con bị giam lúc trước.

Những con thi quỷ được luyện từ trẻ con lúc trước đột nhiên phát điên, đả thương hai quỷ sai thực tập.

Sau khi Phạm Vô Cứu tới, bảo hai quỷ sai lui ra, tự mình đi vào.

Chỉ là tuy y không yếu, nhưng không thắng nổi cái khu nhà

nhỏ nhiều thi quỷ này.

Y bị bao vây nhất thời không thoát thân được, muốn ngăn Thời Nhạc không cho cậu đi vào cũng không ngăn được.

“Tà ám, lui!"

Thời Nhạc lạnh lùng quát một tiếng, dán bùa xuống.

Bùa của cậu đều do cậu tự vẽ, uy lực kinh người. Dán cho những thi quỷ mà đến cả Phạm Vô Cứu ứng phó cũng cảm thấy không dứt tay mỗi con một lá bùa, dán vào đều ngoan ngoãn như một người gỗ, đứng yên tại chỗ.

Phạm Vô Cứu thấy mà ngây người.

Từ trước đến nay y chưa từng thấy, tiểu Diêm Vương gia mà bọn họ thấy còn ngây thơ, đối diện với quỷ luôn lúng túng, thế mà, thế mà lại....

Còn sẽ có một mặt như vừa rồi vậy.

Khoảnh khắc Thời Nhạc dán bùa, trong đầu cũng không hiểu sao lại hiện lên hình bóng một người.

Bóng dáng kia rất cao lớn, mơ hồ không rõ mặt, nhưng mà, lại làm động tác giống như cậu.

Như thế... là đang dạy cậu.

“Đại nhân.”

Giọng Phạm Vô Cứu kéo suy nghĩ của cậu trở lại.

Có bánh bao nhỏ Nhạc Nhạc ở đây, không bao lâu sau, những thi quỷ kia đều được sắp xếp rõ ràng.

Mấy tên đạo sĩ vẫn luôn trốn trong phòng chỉ khống chế thi quỷ lao ra, thấy trận pháp vô dụng, thi quỷ cũng vô dụng, biện pháp nào cũng không sử dụng được.

Thậm chí.

Lúc chống cự cuối cùng, khóa cửa cũng vô dụng.

Dù sao quỷ sai có thể xuyên cửa đi vào.

Phạm Vô Cứu bế bánh bao nhỏ vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, lúc này sau khi đã bình tĩnh lại đang nằm trên cánh tay y có chút ỉu xìu đi vào.

Mấy tên đạo sĩ đều mặc đạo phục, tay cầm kiếm gỗ, để nhúm râu, nhìn thoáng còn rất đứng đắn.

Nhưng Thời Nhạc và Phạm Vô Cứu đều biết, nhốt thi quỷ chính là bọn họ làm.

“Các người đang làm việc cho ai?”

Thời Nhạc hỏi: “Còn nữa, luyện thi quỷ để làm gì? Nói cho rõ ràng.”

Phạm Vô Cứu mặc quần áo Vô Thường, xuất hiện với bộ đồ kia cực kỳ bắt mắt.

Đạo sĩ cầm đầu nhìn cậu, khuôn mặt âm trầm suy nghĩ không biết nên làm gì bây giờ.

Thời Nhạc kiên nhẫn hỏi lại hai lần.

Mấy tên đạo sĩ vẫn không nói tiếng nào.

“Quá tam ba bận.”

Thời Nhạc giơ móng vuốt lên, chạm vào Phạm Vô Cứu: “Đưa bọn họ về Địa phủ, câu hồn ra, cứ ném vào chảo dầu chiên trước đi.”

Phạm Vô Cứu chần chừ hỏi: “Đại nhân, không phải thẩm vấn trước rồi mới ném vào chảo dầu sao?”

Thời Nhạc lắc đầu.

Cậu chỉ vào mình. đúng tình hợp lý nói: “Bây giờ tôi là Diêm Vương gia, gã làm tôi sợ, tôi muốn trả thù gã ta.”

Đạo sĩ: “ ”

Phạm Vô Cứu: “.... “

Trả thù thì cứ trả thù đi, cơ mà trắng trợn như vậy không tốt lắm đâu?

Thời Nhạc ỷ vào thân phận Diêm Vương gia, khăng khăng phải chiên bọn họ.

Vốn dĩ các đạo sĩ còn nghĩ rằng bánh bao nhỏ này chỉ nói

ngoài miệng, bọn họ còn đang suy nghĩ biện pháp trốn như

thế nào.

Nhưng không ngờ, chỉ trong chốc lát, bọn họ thật sự bị mang về Địa phủ.

Phạm Vô Cứu dùng thông đạo đặc biệt, nối liền nơi này với Địa phủ, thời gian sử dụng rất ngắn.

Nhưng vẫn đủ thời gian đưa bọn họ vào.

Sau khi đến Địa phủ, Thời Nhạc nhìn đại đạo sĩ đã bị câu hồn trên đường đi vẫn không biết sống chết.

“Chiên bọn họ.”

Khuôn mặt bánh bao nhỏ của cậu nghiêm túc, lạnh lùng nói.

Thôi Phán Quan cũng ở bên cạnh, y lật sổ Sinh Tử xem, mấy tên đạo sĩ này đều đã làm không ít việc ác.

Thời Nhạc kiên quyết muốn chiên.

Vậy thì..... cứ chiến đi.

Lăn mấy vòng trong chảo dầu nóng, mấy đạo sĩ chết cũng không hé răng tất cả đều kêu rên xin tha.

“Đại nhân, buông tha cho tôi! Tôi nói! Cái gì tôi cũng nói!”

Chảo dầu này là cực hình đặc biệt nhằm vào ác quỷ, ném quỷ vào, liền không có một con nào có thể chịu được.

Thời Nhạc còn muốn chiên thêm một lúc.

Dù sao, mấy tên đạo sĩ thúi luyện thi quỷ này đã hại không ít mạng người, bao gồm cả trẻ con.

Sau khi chiên một lúc, Thời Nhạc sai người vớt một tên ra.

Cậu vẫn ngồi trên cánh tay của Phạm Vô Cứu, vẫn là một

bánh bao nhỏ lông xù xù như cũ.

Nhưng trong mắt gã đạo sĩ vừa bị chiên, bánh bao nhỏ này chính là ác ma.

“Chúng tôi luyện thi quỷ là do chịu ủy thác của người nhà họ Bac."

“Người nào trong nhà họ Bạc?”

Thời Nhạc hỏi, trong lòng phỏng đoán, không phải Bạc Nhuy thì chính là Bạc Đôn Vĩnh.

Ông nội Bạc có lẽ cũng có chút hiềm nghi.

Cậu đoán đúng, đạo sĩ yếu ớt nói ra đáp án

“Bạc Nhuy.”