Chương 20: Ngọt 20 độ

Chương 20: Ngọt 20 độ

Tin tức Thẩm Dục muốn chuyển trường được Liêu Bằng chạy tới nói cho bọn họ biết quả thật là đúng như vậy.

"Sao đột nhiên lại như vậy?" Triệu Kỳ Kỳ vội vàng hỏi, ánh mắt nhìn trên bàn Thẩm Dục, hôm nay Thẩm Dục không tới lớp.

Kiều Điềm ở nhà tĩnh dưỡng tay một tháng, hiện tại cũng đã tốt hơn, đột nhiên nghe được tin này cũng sửng sốt, "Vì sao mà phải chuyển trường?"

Liêu Bằng gãi đầu, "Mình cũng không biết, dù gì thì thư ký của ba Dục ca vừa tới văn phòng tìm chủ nhiệm lớp mình, nói phải cho Dục ca chuyển trường."

"Vậy là, Thẩm Dục không đến cùng à?" Kiều Điềm lại hỏi.

Liêu Bằng gật gật đầu, sau đó lại nghĩ đến cái gì, "Đúng vậy, Dục ca không có ở đó, chỉ có thư ký tới, Dục ca hôm nay đến bệnh viện, có khi còn không biết việc này, không được, phải đến nói cho cậu ấy biết."

Liêu Bằng hành động vô cùng nhanh chóng, chỉ chốc lát liền lấy điện thoại liên lạc cho Thẩm Dục, đem việc này nói cho Thẩm Dục.

Bên kia điện thoại, Thẩm Dục hiển nhiên cũng không hề nghĩ tới, chính mình đang bị cho chuyển trường.

Ngắt điện thoại Liêu Bằng, lập tức lại bấm điện thoại gọi đi.

Thẩm Phong ở cạnh bên, thấy anh thở phì phì, hỏi: "Làm sao vậy? Vừa rồi nghe em nói cái gì chuyển trường? Muốn chuyển trường à?"

Thẩm Dục hiện tại tựa như một con nhím xù gai, cả giận nói: "Ông già lại nhúng tay."

Nói xong, người bên kia đã kết nối được, không đợi đối phương nói chuyện, Thẩm Dục ập tới giận dữ nói trước, "Dựa vào cái gì mà bắt con chuyển trường? Có từng hỏi qua ý kiến con chưa?"

Bên kia điện thoại người kia không biết nói gì đó, Thẩm Dục lại càng kích động, "Đừng việc gì cũng động tay tới quản cuộc đời của con, thật là con chưa đủ 18 tuổi phải khiến bố làm người giám hộ đúng không? Nếu có thể, con đây tình nguyện để mình làm cô nhi.."

Em trai quá kích động, Thẩm Phong vội vàng đưa một bàn tay đè nặng bờ vai của anh, "A Dục, đưa di động cho anh."

Thẩm Dục thở phì phì, nhưng vẫn là đem điện thoại giao cho anh trai.

Thẩm Phong nhận lấy, chỉ nói một tiếng, "Bố, là con." Ngữ khí khác lạ.

Thẩm Thành Phong ở đầu kia hiển nhiên cũng sửng sốt, sau đó nói: "Ta tìm được một trường học tốt hơn nhiều rồi, A Dục nếu chuyển đến trường này, đối với tương lai thằng bé mới có thể càng rộng mở hơn, con là anh trai hãy khuyên nó vài câu, nó hiện tại mới 17 tuổi, con đường tương lai còn rất dài.."

"A Dục cũng đã trưởng thành rồi, con nghĩ là bố không nên cứ suốt ngày khống chế cuộc sống của nó như vậy."

"Con nói cái gì thế? Cái gì gọi là khống chế, ta là người giám hộ của nó, ta biết làm cái gì cho nó là tốt nhất."

"Bố thật sự cảm thấy như vậy nhỉ?" ngữ khí của Thẩm Phong mang theo âm trào phúng.

"Lời này của con có ý tứ gì?"

"A Dục không còn nhỏ, ở Nhất Trung cũng có bạn bè của mình, lúc trước con có qua trường học xem xét, giáo viên nói tuy rằng nó học tập cũng không thật sự quá nghiêm túc, nhưng thành tích ở lớp cũng coi như không tồi, hết thảy chuyện này không phải đều bắt đầu tốt hơn rồi sao? Bây giờ bố buộc nó phải chuyển trường, khác gì đẩy nó đến một hoàn cảnh mới đâu, bố cũng nên biết tính tình của nó, đến lúc đó có lẽ so với tưởng tượng của bố lại càng không ổn, một khi đã như vậy, cần gì phải chuyển trường. Còn chuyện này, nửa tháng sau, trọng tâm công tác của con sẽ điều đến Tấn Thành, nếu bố không chăm sóc nó nó được, anh trai là con đây sẽ đích thân lo cho thằng bé, ba chữ người giám hộ hộ, bố có thể không cần dùng đến nữa."

Không đợi đối phương nói xong, Thẩm Phong quyết đoán ngắt điện thoại.

Anh quay đầu lại, nhìn vào em trai ngồi trên ghế dài, rũ đầu không có một tia sức sống, so với trước đây khi anh cùng một đám bạn bè bọn họ đi ăn cơm hoàn toàn bất đồng, khi đó thằng bé này sinh động hoạt bát, tuy rằng tất cả mọi người đều cho rằng nó kiêu ngạo cứng đầu không nghe lời, nhưng trong mắt anh trai là anh đây, kỳ thật cũng chỉ là một đứa nhóc ngoan ngoãn.

Anh chậm rãi đi qua, anh đã trưởng thành, đôi tay so với thiếu niên càng thêm to rộng.

Nhẹ nhàng vỗ bả vai em trai, Thẩm Phong nói: "Đừng lo lắng, em không cần chuyển trường."

Thẩm Dục không trả lời, vẫn luôn cúi đầu, không khí trở nên thấp đi.

Thẩm Phong ngồi bên cạnh anh, "Khó chịu thì còn có anh, về sau có anh cùng em."

Thẩm Dục như cũ không trả lời, đôi tay bụm lấy khuôn mặt, thanh âm lại đột nhiên nghẹn ngào, "Có phải tất cả mọi người đều cảm thấy em là cái đồ trói buộc hay không, đều muốn đem em vứt bỏ."

Thẩm Phong vừa nghe, vội vàng an ủi, "Không phải, A Dục, đừng nghĩ như vậy, không ai muốn đem em vứt bỏ."

"Tất cả mọi người, có lẽ em không nên được sinh ra, không có em, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

"A Dục, đừng nghĩ thế, mọi người đều thật sự thương em, anh.." Thẩm Phong đột nhiên dừng lại, thật lâu mới lại bỏ thêm một câu, "Còn có mẹ, bà ấy cũng.. thương em."

"Chuyện kia là vì cái gì? Vì cái gì chứ?"

Đại khái bản thân Thẩm Phong cũng không có cách nào trả lời về chuyện ly hôn của bố mẹ, chỉ có thể trầm mặc, chờ em trai khôi phục trở lại hoạt bát như ngày thường.

Cuộc gọi của Kiều Điềm sau khi hai người kiểm tra sức khỏe xong mới gọi tới, tính thời gian, hẳn là giờ nghỉ giải lao trước khi vào tiết tới.

Cảm xúc Thẩm Dục còn rất kém, nghe tiếng chuông cũng không nhúc nhích.

Thẩm Phong thay anh cầm lên, ánh mắt nhìn cái tên trên màn hình: Ngọt sâu răng.

"Ngọt sâu răng?"

Anh vốn định bắt máy, nhưng Thẩm Dục nghe thấy cái tên đó, vội vàng cầm lấy, lầu bầu một câu, "Em đi nghe điện thoại."

"Alo?"

Nghe được giọng Thẩm Dục, Kiều Điềm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Mình còn tưởng cậu không nghe điện thoại?"

Giọng nói Kiều Điềm cố ý đè thấp, tựa hồ sợ bị người nghe được.

Bọn họ tuy rằng hiện tại được sử dụng di động, nhưng là nếu bị giáo viên phát hiện học hành chậm trễ, vẫn phải như thế nộp lên trên giáo viên, chẳng qua chỉ cần học sinh không làm quá phận thì nhà trường sẽ không can thiệp tới.

Có lẽ tâm tình đã bình phục không ít, cũng có lẽ giọng nói Kiều Điềm mềm mại quan tâm truyền đến, sắc mặt Thẩm Dục cũng khá hơn nhiều.

"Có chuyện gì sao?" anh hỏi, ngữ khí nhàn nhạt, thật không thể nào gọi là tính tình tốt.

Giờ nghỉ tiết trước, Liêu Bằng có gọi điện thoại báo cho Thẩm Dục, nói anh đã rất bực bội, cho nên lúc này Kiều Điềm gọi điện thoại, vẫn có chút khẩn trương.

"Mình không có việc gì, chỉ là gọi hỏi cậu kiểm tra thế nào? Không sao rồi chứ?"

"Không sao rồi."

"Ừm, không sao thì tốt, việc này mình phải cảm ơn cậu, chờ khi nào cậu quay lại trường, Mình đãi cậu một bữa ăn ngon, cảm ơn cậu đã cứu mình."

"Không cần đâu. Đừng đến lúc đó cậu lại đem cái gì ngọt ngấy lại đây cho tôi nữa." Thanh âm chàng trai khô khốc, nhưng biểu tình so với khi nãy dường như buông lỏng nhiều hơn.

Cảm giác được giọng anh khá hơn, Kiều Điềm cũng nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi anh về chuyện chuyển trường.

"Cậu không phải thật sự muốn chuyển trường chứ?"

Nghe giọng cô có vẻ như nuối tiếc, Thẩm Dục đột nhiên hỏi ngược lại: "Nếu tôi thật sự chuyển trường, cậu sẽ thế nào?"

Anh hỏi thật cẩn thận, hiển nhiên cũng không biết liệu Kiều Điềm sẽ trả lời cái gì?

Kiều Điềm bên kia nghĩ nghĩ, "Vậy cậu thật sự muốn chuyển trường sao? Việc này quyết định xong rồi à?"

"Cậu cứ nói xem nào?"

"Ừ thì.. mình chắn là sẽ đôi khi ngẫu nhiên lại nhớ lại cậu. Dù gì chúng ta cũng từng là bạn học một thời gian mà."

Chàng trai nhướng mày, đây là một loại vẻ mặt biểu tình không vui.

"Chỉ đôi khi nhớ lại?"

"Chắc không thể mỗi ngày đều nghĩ đến chứ? Mình với cậu hình như cũng không thân đến mức mỗi ngày đều phải nhớ."

Thẩm Dục: "..."

"Chẳng lẽ mình nói sai gì rồi sao?" Kiều Điềm hỏi ngược lại.

Cô cảm thấy chính mình có thể đôi khi nhớ lại cái tên ngồi cùng bàn lúc trước tính tình cổ quái này, cũng đã thật sự không tồi đấy, chủ yếu cũng là vì mình nợ tình người khác, nợ này cũng không biết khi nào có thể trả được.

Thẩm Dục lại bị cảm giác cô đơn dìm xuống, bản thân tự nhiên lại tự chọc mình giận hộc máu, căm giận nói câu, "Tôi không chuyển trường, đến lúc đó tôi giày vò cậu, có chết cũng làm cho cậu nhớ kỹ tôi!"

Nói xong liền ngắt điện thoại, khi đi về phòng, còn vẻ mặt thở phì phò bực bội.

Thấy vẻ mặt tức giận này, Thẩm Phong tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Lại có ai chọc em tức thành như vậy?"

"Không có ai, chỉ là một con sói mắt trắng*."

*Vong ơn bội nghĩa

Nhìn em trai đang bực bội, nhưng bộ mặt tiêu cực vừa rồi đã biến mất vô tung vô ảnh, lo lắng trong lòng Thẩm Phong cũng bớt đi một phần.

Hai anh em vừa đi vừa trò chuyện.

"Là cái người tên 'ngọt sâu răng' kia chọc tức em à?"

"Trừ bỏ cậu ấy làm gì còn ai?" chàng trai hậm hực, ngay chính anh cũng không biết vì sao lại bực tức, dù sao cũng không cho phép tiểu quỷ kia nói như vậy.

"Nhưng mà.. Ngọt sâu răng là ai?" Thẩm Phong khách sáo nói.

Thẩm Dục vẻ mặt tức giận nhìn anh, "Sao thế, không có gì đâu anh đừng nghĩ nhiều"

Thẩm Phong vui vẻ, "Em lại còn nói chuyện khách sáo vậy làm gì? Có thể nói chuyện tốt với em cũng chỉ có mấy người, bọn Liêu Bằng chắc em cũng không lấy tên như vậy."

Thẩm Dục hầm hừ không nói lời nào.

"Là cô bé tên Kiều Điềm kia nhỉ? Ngọt sâu răng? Cũng mệt em đặt cho người ta cái tên buồn cười thế."

"Ai nói là cậu ấy?" Thẩm Dục phản bác, "Còn nữa, bạn bè em nhiều, nào có thảm như anh nói vậy."

Thẩm Phong thấy anh cũng hết giận, nói chuyện cũng bình thường trở lại, rồi cũng bỏ qua không chọc nữa, "Được rồi, biết em nhân duyên tốt, quen biết nhiều bạn học, nhưng ngược lại có nữ sinh làm em chú ý như vậy cũng không nhiều, xem ra thì cô bé này khá tốt, có phải coi trọng người ta rồi không?"

"Anh! Anh nói nữa thì em xuống xe."

"Được rồi được rồi, hai đứa là tình hữu nghị thuần khiết, học sinh cao trung các em bây giờ đều làm ra vẻ như vậy sao? Tuổi này mà thích một cô gái cũng là vô cùng bình thường, thẹn thùng cái gì chứ? Thời của anh trước kia cũng có rất nhiều bạn học bên nhau một dạ đến già, lúc cao trung ở bên nhau, sau đó vào đại học tốt nghiệp xong rồi kết hôn, chuyện này thì có sao chứ? Anh trai em cũng không phải người cổ hủ."

"Này anh!" Thẩm Dục quát bảo ngưng lại, "Anh dạo này động tình à? Lời ở đâu ra mà nói nhiều vậy?"

Thẩm Phong bị anh làm tức cười, "Được rồi, không nói em nữa. Vừa rồi cô bé ấy nói cái gì mà em tức giận như vậy?"

Thẩm Dục khó chịu quay đầu nhìn cửa sổ xe, "Không có gì, lái xe đi."

Thẩm Dục buổi chiều tới trường, bị vây quanh một vòng, dò hỏi xem có phải anh sắp chuyển trường không?

Chàng trai tuy khó chịu, nhưng vẫn là trả lời rõ ràng, không chuyển trường, anh muốn học ở cái trường này cho đến chết.

"Liều mạng đến thế cơ á, vậy cậu đang dự định cả đời học ở cao trung mãi cũng không tốt nghiệp à?" Lời nói Kiều Điềm làm người ta tức không thôi.

Thế là Thẩm Dục tức nghẹn hận không thể kí một cái vào đầu cô, "Cái này là tôi so sánh, hiểu không?"

"À."