Chương 19-2: Ngọt 19 độ

Mà Thẩm Dục siêu nhiều tiền giờ phút này đang nằm ở trên giường bệnh, anh mất máu không ít hơn nữa còn gãy xương, sắc mặt so với thường ngày trắng bệch hơn rất nhiều.

Trên đùi anh bó thạch cao, trên đầu cũng quấn băng gạc, nhưng cặp mắt kia, vẫn cứ như cũ tràn ngập tà tính, lười biếng cùng thản nhiên tự đắc nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Bên cạnh là một người đàn ông trung niên đứng cùng một phụ nữ, người đàn ông một thân tây trang, chỉ là ngay lúc này cà vạt có chút rối loạn, biểu hiện ông đang sốt ruột.

Nữ nhân một thân váy dài cắt may khéo léo, bên ngoài phủ áo khoác, tóc búi gọn, ung dung cao quý.

Người đàn ông là ba Thẩm Dục, Thẩm Thành Phong, quý phụ đứng bên cạnh là vợ hiện tại của Thẩm Thành Phong, Quan Ngọc, mẹ kế của Thẩm Dục.

Thấy bác sĩ đã xử lý xong, Thẩm Thành Phong nôn nóng dò hỏi về tình trạng của Thẩm Dục.

"Thẩm tổng và Thẩm phu nhân yên tâm, không có gì trở ngại, chân này chỉ gãy xương một chút nhẹ, tĩnh dưỡng một thời gian thì có thể phục hồi tốt rồi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cảm ơn bác sĩ." Thẩm Thành Phong vừa nói, một bên đi cùng bác sĩ ra ngoài.

Đám người vừa đi, Thẩm Thành Phong lúc này mới trở lại phòng bệnh, "A Dục, cảm giác thế nào? Có nơi nào không thoải mái nữa, thì nói cho ba biết."

Nhìn người tới gần, Thẩm Dục vẻ mặt không kiên nhẫn, "Con có thể có cái gì không thoải mái, chỉ cần mấy người không lắc lư trước mặt, là thoải mái hơn cả."

"Con.. A Dục, con dám nói chuyện với ta như thế?"

"Con nói chuyện như thế, không thích nghe có thể đi, không ai cần mấy người tới đây đứng nhìn, con có chết ở chỗ này cũng không liên quan gì, hai người làm ơn đi giùm đi!"

"Con.."

"Thôi, Thành Phong!" Thẩm Thành Phong vừa định tức giận, Quan Ngọc bên cạnh vội vàng giữ chặt, "Anh giận con cái gì chứ? Bây giờ A Dục đang bị thương, thân thể không thoải mái, tâm tình chắc cũng không tốt, anh còn so đo."

"Em xem cái tính tình của nó xem, mỗi lần muốn nói chuyện đàng hoàng với nó đều không được."

"Được, được, đừng nóng giận nữa, mới vừa cố định thạch cao lại, A Dục khẳng định cũng mệt mỏi rồi, trước tiên cứ để con nghỉ ngơi, cũng đến giờ ăn rồi, phỏng chừng A Dục cũng đói bụng, thôi thì chúng ta đi mua cái gì cho con ăn đi!"

"Không cần hai người giả vờ hảo tâm, muốn đi thì mau đi, đừng tới đây chướng mắt tôi nữa." Đối với ân cần của mẹ kế, Thẩm Dục một chút cũng không cảm kích.

Thẩm Thành Phong bị chọc tức liền mắng: "Thẩm Dục, còn có chút lễ giáo nào không hả? Dì Ngọc của con cũng chính là quan tâm con, con nói những câu đó nghe được sao?"

Thẩm Dục từ đầu đến cuối biểu tình đều vô cùng bình tĩnh, đối mặt với lời trách cứ của ông, cũng chỉ là nói một câu, "Bảo nói chuyện nghe không lễ giáo thì cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, tất nhiên sẽ không nghe nữa thôi."

"Cái thằng này.."

"Thôi, thôi, đừng trách A Dục, là tâm tình con đang không được tốt, chúng ta đi trước đi, để thằng bé từ từ bình tĩnh lại."

Thẩm Thành Phong nghẹn một bụng lửa giận mà rời đi.

Đứa con này, từ nhỏ đến giờ vẫn là như vậy, không chịu nghe vào tai nửa câu khuyên bảo của người khác, nói cái gì cũng đều cho rằng người khác có dã tâm với nó, đối xử với nó không tốt.

Nghe được con trai vừa có chuyện, ông bỏ cả công việc quan trọng luôn đặt trên đầu mà trực tiếp tới bệnh viện, không thể không hoảng loạn được.

Không nghĩ tới, lâu không gặp lại, đứa con này vẫn như cũ một chút thay đổi cũng không, đối với ông như ngày trước vẫn tràn đầy đối địch.

Vừa đi ra cửa, Quan Ngọc vừa khuyên chồng không nên tức giận, "Chuyên gia đều nói, con cái tuổi này là đang thời kỳ phản nghịch, chuyện của chúng ta, nhiều ít đối với A Dục cũng có chút ảnh hưởng, con nó có hiểu lầm chúng ta cũng là chuyện thường, dù sao thì anh cũng yên tâm đi, cả đời này còn dài thế, rồi thằng bé cũng sẽ hóa giải khúc mắc thôi, yên tâm đi!"

"Lúc này rồi mà còn thời kỳ phản nghịch gì nữa chứ, cũng đã nhiều năm trôi qua mà nó vẫn còn như thế, em nói xem thằng nhóc này, phải đến khi nào mới có thể hiểu chuyện?"

"Được rồi, được rồi, trước tiên cứ cho thằng bé một ít thời gian nữa đi, giờ em gọi điện thoại cho A Kiệt trước, sau đó mình đi ăn một chút gì, thuận tiện chuẩn bị cho A Dục cái gì đó để ăn, giờ này chắc nó cũng đói bụng rồi."

"Ừm, đi thôi."

Vợ chồng hai người mới vừa bước ra cửa, trước mặt họ bước đến là mấy người Liêu Bằng.

"Chú, Thẩm Dục thế nào rồi ạ?"

Đối với Liêu Bằng, Thẩm Thành Phong cũng có chút quen thuộc, đứa nhỏ này thường xuyên đến chơi cùng con trai ông.

Thẩm Thành Phong đem lời bác sĩ nói lại cho bọn họ, nghĩ đến lúc này con trai cũng không muốn gặp ông, vừa lúc bảo Liêu Bằng bọn họ vào thăm, dù sao thì trước khi đi cũng dặn dò bọn họ đừng ở lại lâu quá, Thẩm Dục cũng muốn nghỉ ngơi..

Liêu Bằng hô vâng, dẫn theo Triệu Kỳ Kỳ cùng Đại Mao đi vào.

Thẩm Dục lại cho rằng là hai người vừa nãy, người cũng chưa nhìn, liền quát: "Còn chưa đi được sao?"

"Cậu muốn bọn mình lăn đi đâu?" Triệu Kỳ Kỳ trêu chọc nói.

Thấy là mấy người bọn họ, vẻ mặt không kiên nhẫn kia của Thẩm Dục rốt cuộc buông lỏng đôi chút.

Liêu Bằng đẩy ghế cho Triệu Kỳ Kỳ ngồi, còn mình đứng ở một bên, anh có chút chột dạ lúc này cũng không dám ngồi xuống, chỉ nhỏ giọng dò hỏi, "Dục ca, cậu sao rồi?"

"Vẫn tốt!"

"Dục ca, đều do mình, sớm biết vậy thà chúng ta không đến công viên trò chơi, nếu không cũng không đến mức xảy ra chuyện như vậy."

Thẩm Dục không trả lời, nhưng sắc mặt cũng chẳng có chút gì là tức giận, trong lòng Liêu Bằng biết, Thẩm Dục cũng không để bụng.

Liếc mắt nhìn ba người một cái, Thẩm Dục đột nhiên hỏi: "Cậu ấy đâu?"

"Cậu ấy?" Liêu Bằng nhìn căn phòng chỉ có bốn người, "Ai vậy?"

Triệu Kỳ Kỳ ghét bỏ chỉ số thông minh của anh, vỗ đầu anh một cái, "Kiều Điềm đấy, cậu ấy hỏi Kiều Điềm thế nào?"

"Ồ.." Liêu Bằng kéo dài một tiếng, một đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Dục.

Anh còn nhớ rõ lúc nãy bọn họ đến, Thẩm Dục cùng Kiều Điềm được nâng lên xe cứu thương, hai người còn thâm tình liếc mắt nhìn nhau một cái, Liêu Bằng còn nhớ rất rõ ràng nha.

Nếu không phải một chân đang bị bó thạch cao phải cố định lại, Thẩm Dục thật muốn đá chết cậu ta.

Liêu Bằng vội vàng né tránh, "Ban nãy mình có đến thăm, còn có anh trai cậu ấy ở đó, vẻ mặt sát khí làm mình bước vào cũng không dám."

Liêu Bằng còn nhớ rõ lúc anh trai Kiều Điềm tới nơi, vẻ mặt đó so với Thẩm Dục còn đáng sợ hơn, dọa anh đến lúng túng.

Đang nói chuyện, cửa phòng lại bị ai đó gõ vang.

Triệu Kỳ Kỳ ra mở cửa, bước vào quả nhiên là Kiều Điềm cùng Lâm Du Du.

Anh trai Kiều Điềm đi mua thức ăn cho cô, cô cũng không muốn một mình ngồi trong phòng bệnh, liền nghĩ đến nhìn xem Thẩm Dục thế nào. Nghe Lâm Du Du nói mấy người đứng giữ cửa đều đi cả rồi, lúc này mới đến đây thăm anh.

So với phòng bệnh bình thường của cô thì Thẩm Dục quả thực đang ở trong khách sạn 5 sao, một chút cũng nhìn không ra là phòng bệnh của bệnh viện.

Không thể không cảm thán, tên bất lương này thật sự là đại thiếu gia, trách sao tính tình quái đản như vậy.

Kiều Điềm bước đến, mọi người đều thấy trên cánh tay cô quấn băng gạc.

"Cậu không sao chứ, Kiều Điềm?" Triệu Kỳ Kỳ hỏi.

"Không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe rồi." Nói rồi, Kiều Điềm nhìn sang Thẩm Dục nằm trên giường sắc mặt không tốt cũng không xấu, "Cậu sao rồi?"

"Không chết được."

Kiều Điềm nhìn cái chân bị bó thạch cao, lại nhìn đầu của anh, thật là vẫn chưa chết, nhưng sao có thể nói mấy lời đen đủi như thế chứ.

"Cậu không sao là tốt rồi, chuyện hôm nay, phải cảm ơn cậu."

Nghĩ đến lúc ấy những cây gỗ kia ào ào nện xuống, có khi lúc này nằm như vậy ở đây chính là cô mà không phải Thẩm Dục, lần này xem như tai họa anh đều chắn giúp cô, cho nên vết thương nhỏ này của cô, thật sự không tính là cái gì.

"Không cần cảm ơn, tốt xấu gì tôi cũng là thanh niên ba tốt, người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa, nếu là người khác, tôi cũng không buông tay mặc kệ."

"Về lý thì nói như thế, nhưng mặc kệ thế nào mình vẫn nên cảm ơn cậu một tiếng, cậu có cái gì muốn làm, chỉ cần nói mình biết, nếu mình có thể giúp nhất định sẽ không chậm trễ."

Kiều Điềm khách khí như vậy, ngược lại làm Thẩm Dục có chút không thoải mái, thà là mấy cái cảm tạ gì gì đó Kiều Điềm đều không cần phải nói, còn hơn là bày tỏ báo đáp khách khí như vậy.

Bất quá anh vẫn rầu rĩ đáp ứng, "Biết rồi, có việc chắc chắn sẽ tìm cậu, không còn việc gì nữa thì trở về nghỉ ngơi đi, chính mình cũng bị thương, đừng có chạy khắp nơi nữa."

Tin tức về sự cố phát sinh ở công viên trò chơi Thượng Tân ở Tấn Thành rất mau chóng đã xuất hiện trên các báo chí trên mạng, công viên trò chơi khổng lồ lập tức liền bị bộ phận quản lí liên quan tiến hành điều tra chỉnh đốn và cải cách, tai họa ngầm cư nhiên phát sinh rõ ràng trước mặt nhiều người như vậy, sự cố lần này làm bảy người bị thương, may mắn không ai tử vong.

Mà nghe nói, trong số những người bị thương lần này, còn có thiếu gia tập đoàn Thẩm thị.

Nghe nói chủ tịch Thẩm thị đã phát hỏa, chất vấn công viên trò chơi sao lại ngầm mang vấn đề về an toàn như thế, công viên trò chơi đóng cửa chỉnh đốn và thay đổi, mãi cho đến nửa năm sau thành công cải cách, mới lại một lần nữa mở cổng tham quan.

Mà những đấy đều là chuyện của sau này..

Tin tức Kiều Điềm bị thương sao có thể giấu được ba mẹ, ngay ngày đó xuất viện về nhà, ba mẹ cũng lo lắng nhiều rồi.

Ba Kiều nhìn con gái mang vết thương lớn như vậy, đau lòng không thôi, "Con nói xem, làm cái gì mà bị thương đến xui xẻo như vậy? Tay con về sau sao còn có thể vẽ tranh."

Đối mặt với ba cô đang lo lắng, Kiều Điềm chỉ có thể sửa lời một chút mà giải thích, "Bác sĩ nói không nghiêm trọng đâu, con nghỉ ngơi mấy ngày là có thể vẽ tranh được rồi, không ảnh hưởng gì cả đâu mà."

"Sao có thể không ảnh hưởng, miệng vết thương ra sao thì sau cũng sẽ để lại sẹo, con là một cô gái, trên cánh tay lại để lại vết sẹo lớn như vậy, ít nhiều cũng khó coi, sẽ nhìn không được tốt cho lắm."

"Không có việc gì đâu ạ, bây giờ kỹ thuật y khoa đã rất cao siêu, da con cũng tốt, sẽ mau chóng khôi phục thôi mà."

"Con nói nghe như dễ dàng lắm vậy." Kiều Điềm nói hết lời, Tôn nữ sĩ mở cửa vội vàng tiến vào.

Bà vừa nhận được điện thoại liền gấp gáp về nhà, nghĩ đến con gái bị thương, tim gan này đều đau hết cả lên.

Đứa nhỏ này lớn lên không dễ dàng, lúc còn nhỏ coi nhẹ sức khỏe của cô không chăm sóc kỹ càng, về sau mới có xảy ra một loạt vấn đề, vì thế, Tôn nữ sĩ mấy năm nay vẫn luôn cố gắng đền bù cho con.

Nhìn chồng bà đang bôi thuốc lên vết thương cho con, Tôn nữ sĩ chỉ cảm thấy lòng càng đau, hốc mắt phiếm hồng nói: "Mất nhiều máu như vậy, con còn dám nói là không có việc gì, phải ăn thêm bao nhiêu là thứ mới có thể bồi bổ lại, thương tích như vậy, cái con bé này, sao lại không khiến người ta bớt lo lắng hơn như vậy chứ." Nói rồi lại nhìn miệng vết thương mà thương tâm.

Kiều Điềm ngẩng đầu nhìn anh trai, Kiều Chinh nhún vai tỏ vẻ chính anh cũng không làm gì được, có thể giúp đến như vậy là nhiều rồi.

Từ lúc về nhà Kiều Điềm nghe mãi lời ba mẹ đau lòng càm ràm, mãi đến khi Kiều Điềm nói vết thương lại đau, muốn ngủ một chút, hai vợ chồng lúc này mới buông tha để cô đi ngủ, nhưng chỉ có điều ba mẹ lại đưa ra lệnh cưỡng chế cô nửa tháng này không cần đến trường, cứ ở nhà tĩnh dưỡng, về phương diện học tập, trước tiên không học được cũng không cần lo, sau này cũng có thể mời gia sư về nhà dạy.

Kiều Điềm ở nhà suốt một thời gian, cuối cùng cũng phải năn nỉ ỉ ôi xin ba mẹ để mình ra ngoài hít thở không khí, tiện thể đến bệnh viện kiểm tra vết thương một chút.

Ba Kiều muốn đi theo, nhưng vừa vặn lại có bản phác thảo cần phải gấp gáp nộp lên, Tôn nữ sĩ nói để bà đi theo, Kiều Điềm liền bảo không thể chậm trễ công việc, cuối cùng liền phải để anh trai đi cùng cô.

Hai vợ chồng cứ dặn dò con trai lớn suốt, phải chăm sóc em gái cho tốt, dặn dò hết cái này đến cái khác rồi mới để hai đứa con ra cửa.

"Ba mẹ thật là quá khẩn trương rồi!" Vừa đi Kiều Điềm vừa nói.

Trải qua một thời gian khôi phục, miệng vết thương của cô cơ bản đã khép lại, lại đang mọc da non, xung quanh vết thương mơ hồ có chút ngứa mà thôi.

Kiều Chinh không thèm nghe lời cô nói, chỉ nói lại: "Đó cũng là do em hết, em nhìn lại em xem, dạo này gầy xuống nhiều như vậy, bồi bao nhiêu cũng không bổ, mất máu nhiều như vậy, không biết đến bao giờ mới bù đắp lại như trước được!"

Kiều Điềm và Kiều Chinh tuy là anh em sinh đôi, nhưng thể chất hai anh em lại hoàn toàn không giống nhau, Kiều Chinh thân thể từ nhỏ đã vô cùng khỏe, ăn cái gì cũng có thể phổng phao, hấp thu tốt, lớn lên lại cao to khỏe mạnh, nhưng ngược lại Kiều Điềm từ nhỏ sức khỏe vốn đã suy nhược, ăn nhiều ăn ít cũng khó hấp thu, trước giờ vẫn cứ gầy gầy ốm ốm, trước lúc bị thương có thể lớn đến một mét sáu ba, còn có được 45 cân thịt, quả thực phải nói là nhờ trời cao chúc phúc.

Nhưng một lần thương tích này, hai ngày trước mới vừa bước lên cân, xuống chỉ còn 44.2 ký, ước chừng thiếu gần một ký.

Đừng nhìn gần một ký này mà bảo không là bao nhiêu, đối với người Kiều gia mà nói, đây quả thực là phải bồi bổ trăm năm, mới có thể trở lại như trước giải phóng, còn không nói, lúc hai anh em ra cửa, ba Kiều còn nói lát nữa từ công ty về muốn mua thêm một ít thực phẩm bổ dưỡng tốt cho Kiều Điềm, nhất định nhất định phải đem thịt trên người lấy trở về.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói miệng vết thương Kiều Điềm bây giờ không còn gì đáng ngại, chỉ cần chú ý một chút đừng để dính nước, lại còn phải thường bôi thuốc đầy đủ, sẽ lành mau thôi.

Chỉ là sau khi xử lý xong, hai người mới vừa ra khỏi cổng lớn bệnh viện, Kiều Điềm vẫn đứng mãi ở cửa hàng trái cây không đi.

"Muốn mua trái cây à?" Kiều Chinh hỏi.

Kiều Điềm gật đầu, "Anh, bạn học của em vẫn còn nằm trong bệnh viện, cậu ấy vì em mà bị thương, chúng ta nếu đã đến đây rồi, em nghĩ cũng nên mua chút trái cây đến thăm cậu ấy một chút."

Kiều Chinh nghĩ cũng thấy có đúng, gật đầu đồng ý.

Kiều Điềm cũng không biết Thẩm Dục thích ăn cái gì, dứt khoát mua một giỏ đầy đủ, bên trong có các loại trái cây, nhìn một chút sang tiệm cơm, cô lại nhờ đóng gói một phần sủi cảo đủ các loại nhân, nghĩ nếu cậu ấy không thích hoặc đã ăn no rồi thì đem về nhà cũng được.

Hai người được y tá dẫn tới cửa phòng bệnh, phát hiện cửa phòng bệnh được người ta mở ra rồi, mới biết bên trong phòng bệnh còn có người khác.