Chương 16: Ngọt 16 độ

Chương 16: Ngọt 16 độ

Vừa sáng sớm Lâm Du Du đã tới trước cửa nhà Kiều Điềm.

"Cốc cốc cốc, Điềm Điềm à, nhìn mình hôm nay đẹp không?"

Kiều Điềm mang theo một đầu tóc rối hỗn độn đi ra mở cửa, híp hai con mắt nhìn cô gái trang điểm yêu kiều diễm lệ như yêu nữ đang đứng bên ngoài.

"Cậu.. Hôm nay muốn lấy chồng à?"

Gương mặt Lâm Du Du đang tươi cười liền trở nên tức giận, bắt lấy tay Kiều Điềm, "Chồng đâu ra mà lấy, cậu đố kỵ tỷ tỷ đây trang điểm thật lộng lẫy quá chứ gì."

"Ha ha.."

"Đi đi đi, đi vào nhanh, để mình trang điểm cho cậu, hôm nay phấn son gì mình cũng đều mang tới, trang điểm cho cậu xinh xắn một chút."

Kiều Điềm cứ thế bị Lâm Du Du đẩy ngược vào nhà, "Này này này, mình còn chưa kịp đánh răng rửa mặt, trang điểm cái gì?"

Hai người đi vào nhà, vừa đúng lúc gặp ba Kiều đi ra.

Nhìn Lâm Du Du trang điểm xinh đẹp, ba Kiều đầu tiên sửng sốt một chút, sau lại hồ nghi nói: "Đợi đã?"

"Chú à, là cháu đây." Lâm Du Du không ngại ngùng cười hỏi: "Hôm nay có phải chú thấy cháu đột nhiên lại xinh đẹp quá, nhận không ra phải không?"

Ba Kiều gật đầu, "Chính xác, xinh lắm."

"Hì hì, chú à, cháu vốn dĩ xinh đẹp tự nhiên mà."

Kiều Điềm ở một bên trợn trắng mắt, chắc cũng chỉ có mình Lâm Du Du dám mở to mắt nói dối như vậy thôi nhỉ?

Nói xong, Kiều Điềm đưa mắt nhìn ba Kiều, "Ba, ba muốn đi ra ngoài ạ?"

"Ừ, đi mua bữa sáng cho mấy đứa, lát nữa muốn ăn cái gì, chú mua về ăn."

Lâm Du Du dạo này lại muốn giữ dáng, vội vàng xua tay, "Chú à, không cần đâu ạ, cháu ăn sáng rồi."

Ba Kiều "Ừm" một tiếng, "Nhưng chắc là vẫn muốn ăn thêm chút nhỉ, cháu xem hai đứa đều gầy như vậy, chờ một lát, chú chạy nhanh đi mua rồi về." Nói xong liền đi.

Lâm Du Du vẻ mặt đau thương, đi sau đẩy đẩy Kiều Điềm, "Nhanh nào nhanh nào, thừa dịp ba cậu còn chưa về, bọn mình chạy nhanh rời đi trước."

Lâm Du Du biết tính ba Kiều, nói mua cho cô, thì chính là mua cho cô thật nhiều, đến lúc đó ăn xong chắc cô lại béo lên ba cân mất.

Lâm Du Du tràn đầy hy vọng đem Kiều Điềm sửa soạn xinh xinh đẹp đẹp, nhưng Kiều Điềm lại cảm thấy chính mình mặc như vậy đã hợp lí lắm rồi, mặc vào một cái áo hoodie mỏng tay dài, một cái quần dài ôm vào chân, màu đỏ của áo hoodie càng làm nổi bậc lên làn da trắng nõn như tuyết của cô.

Lâm Du Du không thể không cảm thán, khí chất mỹ lệ trời sinh như cô thật tốt, gương mặt hồng hào, không cần tô phấn má cũng đã rất xinh xắn. Canh mày Kiều Điềm cũng đẹp, hiện nay cũng không còn lưu hành cái gì mà chân mày lá liễu, ai cũng thích loại chân mày tự nhiên này, có chút cảm giác hỗn độn, nhưng cơ bản cũng không ảnh hưởng tổng thể khuôn mặt, ngược lại càng thêm vẻ nhẹ nhàng tự nhiên.

Mũi của Kiều Điềm giống với ba Kiều, vừa cao vừa thẳng, nhưng cũng như mẹ Kiều, nhỏ nhắn xinh đẹp.

Nhìn khuôn mặt Kiều Điềm trắng trẻo không phấn không son nhưng cảm giác nhìn đâu cũng xinh xinh đẹp đẹp, Lâm Du Du vừa hâm mộ vừa đố kỵ. "Cậu nói nói xem sao cậu lại đẹp như thế cơ chứ? Trên cái mặt này chẳng có cái gì cần chỉnh lại, chỗ nào cũng đều là ưu điểm truyền từ ba mẹ cậu, thế giới này làm sao lại có người may mắn như cậu vậy chứ?"

Kiều Điềm cười nói: "Anh mình cũng được di truyền ưu điểm của bọn họ đó."

"..."

Lâm Du Du cảm thấy bạn cô không nắm bắt trọng điểm cô nói.

Ba mẹ cô cũng không hề kém, chỗ nào chỗ nấy cũng đẹp, nhưng sao đến khi di truyền cho cô, chỉ di truyền lại một nửa, tô tô điểm điểm thêm chút mới có thể càng đẹp mắt, cho nên nhân sinh không có so sánh, sẽ không có đau thương, bằng không sẽ tự tức chết mình.

"Được rồi, cậu cũng rất đẹp được không, so với mấy người đẹp ngoài kia còn yêu diễm* hơn, cậu đây là ngự tỷ, còn mình tiểu hoa đán đi cùng nhau xem có thể bày ra náo nhiệt gì?"

*Yêu kiều diễm lệ

Lâm Du Du bị Kiều Điềm nói một phen dở khóc dở cười, "Được được được, mình mới bảo cậu là tiểu hoa đán một hồi, cậu liền cho rằng chính mình mỹ mạo vô biên."

Nét đẹp của Lâm Du Du và Kiều Điềm vốn là không giống nhau, Kiều Điềm đứng ở nơi đó không nói lời nào, tựa như một gốc lan an tĩnh giữa rừng, tươi mát ưu nhã, mà ngược lại Lâm Du Du yêu kiều hệt như một đóa hoa hồng đỏ lộng lẫy, mỗi người mỗi vẻ.

Nhưng mà đây cũng chỉ là khi nào cô an tĩnh mới vậy, thế nhưng thật ra cô vốn là một thiếu nữ hoạt bát sinh động như con thỏ nhỏ, phía sau vẻ mặt điềm đạm này, còn ẩn giấu một mặt khác, Kiều Điềm so ra thì càng giống một đóa anh túc mọc giữa núi rừng hơn, đóa hoa đỏ tươi lại không mang đến thứ cảm xúc yêu kiều như hoa hồng dại, ngược lại còn có một loại thu hút vô hình làm người ta mê đắm nghiện ngập.

Lâm Du Du vì không muốn ba Kiều đem bữa sáng về bảo cô ăn, nhìn thấy Kiều Điềm đã chuẩn bị xong xuôi, liền vội vàng lôi kéo người chạy đi.

Đến cửa tiểu khu từ phía xa xa nhìn thấy ba Kiều kêu bọn họ, Lâm Du Du vội vàng túm lấy Kiều Điềm, xoay về hướng ba Kiều hô to, "Chú à bọn cháu có việc gấp đi trước, đợi lát nữa bọn cháu sẽ tự đi ăn sau."

Ngay lúc Liêu Bằng gọi điện thoại tới, nói anh và Đại Mao đã đến, bốn người liền chạm trán ở chỗ hẹn.

Vừa thấy Kiều Điềm dẫn đến một tiểu tỷ tỷ, hai người Liêu Bằng Đại Mao kích động sắp nhảy dựng lên.

"Tiểu tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ.." Hai người vội vàng đi đến gần, khách sáo chào hỏi.

Kiều Điềm giới thiệu từng người một, đầu tiên là Lâm Du Du, sau đó là đến Hắc Bạch Vô Thường.

Dù sao Lâm Du Du cũng là tuýp người hòa đồng dễ gần, qua vài ba câu nói liền như tanh quen với bộ đôi Hắc Bạch Vô Thường, hoàn toàn không cần Kiều Điềm làm người trung gian tạo náo nhiệt một chút nào.

Chỉ là đáy lòng Lâm Du Du vẫn nhớ một chuyện khác, vội dò hỏi Kiều Điềm về Thẩm Dục.

"Thẩm Dục khi nào mới tới?" Kiều Điềm hỏi.

Liêu Bằng xem qua thời gian, "Chắc là gần đúng giờ mới đến, cậu ta vẫn thường dậy trễ, mỗi ngày đều chơi game tận hai ba giờ mới đi ngủ."

"Vì sao vậy?" Lâm Du Du hỏi.

Liêu Bằng thấy cô hỏi thì hơi hơi sửng sốt, nói: "Chắc là cậu ấy thích vậy!" Liêu Bằng nói lời này xong tâm trạng cũng hơi khác thường, Kiều Điềm tò mò nhìn anh, suy đoán chắc hẳn là có chuyện gì khác.

Nhưng dù sao cũng là chuyện riêng tư của Thẩm Dục, cô cùng anh dù gì cũng chỉ là bạn học bình thường, chưa đến mức thân thiết để quan tâm quá sâu.

Hỏi đến Triệu Kỳ Kỳ, Liêu Bằng nói cô ấy buổi sáng đi làm thêm, có thể sẽ đến trễ một chút.

"Cậu ấy còn đi làm thêm sao?" Kiều Điềm hỏi.

"Ừm, gia cảnh nhà cậu ấy không được tốt lắm, cho nên mỗi cuối tuần đều sẽ đến phụ giúp tiệm của cô cậu ấy, như vậy mới có thể đỡ một phần sinh hoạt phí."

"Nếu vậy, chỉ có hai bọn mình là nữ thôi sao?"

"Không phải, đợi lát nữa chắc là cậu ấy cũng sắp tới rồi, là cửa hàng bán đồ ăn sáng, nên buổi sáng có chút bận rộn." Liêu Bằng gật đầu, đang nói thì thấy cách đó không xa có người đi tới, "Dục ca tới rồi kìa."

Thẩm Dục đã đến, Lâm Du Du như chim sổ l*иg, hưng phấn dị thường.

Thẩm Dục ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, cô gái bên cạnh Kiều Điềm kích động không thôi, mà Kiều Điềm vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn anh cười tủm tỉm, "Thẩm Dục."

Anh khẽ nâng cằm, xem như là chào hỏi, ánh mắt dừng trên người Lâm Du Du, "Đây là người nhà mà cậu muốn dẫn theo sao?"

"Đúng vậy! Bọn mình từ nhỏ đã cùng nhau lớn, xem nhau như đồng bọn, cậu ấy là Lâm Du Du, còn nữa, đây là Thẩm Dục."

Lâm Du Du đã kích động muốn chết lại giả vờ rụt rè, tay hơi hơi giơ lên, ngón tay vẫy vẫy, "Hi, soái ca."

"Tên tôi là Thẩm Dục, không phải soái ca." Nói xong liền xoay mặt, nhìn đường cái lớn đầy xe qua lại, hỏi: "Muốn đi đâu đây?"

Liêu Bằng nói: "Đi công viên trò chơi Thượng Tân, lúc trước bọn mình có nói qua ấy, mới vừa

Khai trương, mình kiếm được mấy tấm vé vào cửa miễn phí, hì hì."

Thẩm Dục dường như không cảm thấy hứng thú, biểu tình không chút thay đổi, nhưng dù sao nhìn cũng không có vẻ mất hứng lắm.

Lại đợi thêm mười phút, lúc này Triệu Kỳ Kỳ mới từ từ tới muộn.

"Ây da, mệt chết mình mất." Triệu Kỳ Kỳ thở gấp, nhìn một đám người bên trong, còn có thêm một cô gái lạ mặt, cũng không thấy ngại bước đến chào hỏi, "Hi, cậu chắc là bạn học của Kiều Điềm nhỉ?"

"Mình là khuê mật, bạn bè tốt, tỷ muội của Kiều Điềm, mình là Lâm Du Du, gọi cậu như thế nào đây?"

"Triệu Kỳ Kỳ!"

"Hì hì, tên của chúng ta đều là hai âm liền đấy."

"Ừ nhỉ, đúng là duyên phận, dù sao tên cậu cũng đẹp thật, Du Du, thật dễ nghe, mình gọi Kỳ Kỳ nghe liền thấy tục khí."

"Làm sao chứ? Tên cậu nghe hay mà?"

Hai người không coi ai ra gì một bên xưng tỷ gọi muội, còn khuê mật, bạn bè tốt, tỷ muội Kiều Điềm này, đã hoàn toàn bị Lâm Du Du vứt sang một bên.

* * *

Liêu Bằng nói công viên trò chơi Thượng Tân là một công viên dành cho cả trẻ em lẫn người lớn, chia làm hai khu, một bên phù hợp cho trẻ nhỏ, một bên dành cho thanh thiếu niên cùng với người lớn chơi.

Công viên trò chơi này mới vừa khai trương không lâu, Liêu Bằng đứng trước mặt mấy mỹ nữ cũng có chút muốn thổi phồng công tích vĩ đại của chính mình một phen, thống khổ gian nan giữa ba vạn người tranh được mấy tấm vé vào cửa miễn phí như thế nào.

Biểu tình chân thành như thế, thực sự làm Kiều Điềm sùng bái một phen.

Chỉ có điều Liêu Bằng mới vừa nói xong, Thẩm Dục quay đầu lại đưa mắt nhìn Kiều Điềm quả thật đúng là tin lời Liêu Bằng nói, "Công ty ba cậu ấy xây dựng công viên trò chơi, đương nhiên có vé vào cửa."

"..."

Kiều Điềm sắc mặt lập tức trầm xuống, vẻ mặt đáng thương nhìn Liêu Bằng, lên án, "Cậu lừa mình à?"

Liêu Bằng gãi đầu, lúng túng nói: "Cái này, mình chỉ nói lung tung một chút, làm các cậu vui vẻ thôi."