Tư Trấn Khấu mở miệng đáp ứng, kết quả chính là, ngày thứ ba ở huyện Thanh Thủy, khi hai người quay trở lại con đường cũ, đứng trước núi non trùng điệp rộng lớn, Tư Trấn Khấu nói như thế này.
"Cầu Cầu, ngươi hiện tại cũng thấy, trên người ta vác nhiều đồ như vậy, trên người đã không còn chỗ nào dư thừa để có thể cõng ngươi, leo núi so với xuống núi mệt hơn rất nhiều, trong chốc lát ngươi phải tự mình đi rồi."
Yến Bạch Thu lần này thắng lợi trở về, cực kỳ sung túc, các loại hải sản hiếm thấy mà hắn đã được ăn hắn mua không ít, Yến Bạch Thu cũng biết, khi sang huyện bên này, Tư Trấn Khấu đã hết thảy để thỏa mãn hắn, phàm là thứ hắn nhìn nhiều thêm vài giây, Tư Trấn Khấu liền đối với hắn nói:"Muốn mua thì mua thôi, khi trở về lại không có, dù sao cũng có ta đây, không có việc gì."
Dưới các loại dụ hoặc như vậy, Yến Bạch Thu nguyên bản chỉ là muốn sắn ít đồ ngon, liền đối với các loại hải sản ở huyện Thanh Thủy này cực kỳ yêu thích, vừa nhìn thấy thứ tốt liền động tâm không thôi, bản thân chưa quyết định nhưng tâm lý đã bị kích động.
Vậy thì còn gì phải do dự nữa, Yến Bạch Thu liền mua mua mua, các loại đồ vật này đều được đóng gói tốt, một gói lại một gói, bả vai Tư Trấn Khấu vốn dĩ dày rộng, qua một lát đã bị bao phủ. Yến Bạch Thu đi ở phía sau, Yến Bạch Thu đi ở phía sau hoàn toàn không còn nhìn ra bóng dáng Tư Trấn Khấu, bởi vì y đã bị một bao lại một bao đồ bao phủ.
"Không có việc gì Tư đại ca, ta có thể đi được." Cảm thấy mỹ mãn khi các nguyên liệu nấu ăn đều đã mua được, động lực mười phần được lấy ra.
Tuy rằng đường đi lên núi thập phần vất vả, giữa đoạn đường có nghỉ ngơi vài lần. Tương đối thần kỳ chính là, chờ bọn họ ra tới con đường kia, Tư Trấn Khấu huýt sáo một cái, con ngựa đã từng trở bọn họ lúc trước liền chạy tới trước mặt.
Con ngựa kia chạy như bay tới đây, tựa hồ phi thường có linh tính, đặc biệt vào thời điểm nhìn thấy các loại bao lớn bao nhỏ ở bên cạnh bọn họ, Yến Bạch Thu thực rõ ràng phát hiện, con ngựa kia đột nhiên cứng đờ, một đôi mắt tròn xoe ngốc lăng, vó ngựa không kiên nhẫn đạp đạp, đồng thời cái mũi phát ra tiếng phì phì thực thô, rita gào như đang chống cự, rất nhiều lần muốn chạy trốn.
Mỗi khi Yến Bạch Thu cùng Tư Trấn Khấu muốn tới gần, có vẻ cực kỳ không vui.
"... Tư đại ca, ngươi xem đây là chuyện gì? Có phải hay không nó có chút không muốn a?" Yến Bạch Thu cảm giác con ngựa kia đối với hắn có mâu thuẫn cực lớn, một khi hắn tới gần, con ngựa liền như muốn nổi điên, giống như gặp hồng thủy mãnh thú cực kỳ đáng sợ. 🤣🤣
Yến Bạch Thu thập phần buồn bực.
Tới bây giờ hắn vẫn rất sợ hãi độ cao khi ngồi trên lưng ngựa, nhưng hắn cũng rất muốn cùng con ngựa này thân cận, đáng tiếc chính là, con ngựa này hình như cực kỳ sợ hãi, Yến Bạch Thu có chút thương tâm.
"...... "
Tư Trấn Khấu cũng nhìn ra con ngựa phản kháng, y cũng quen thuộc chút tập tính của ngựa, thực mau liền minh bạch.
Một đường này Yến Bạch Thu đối với con ngựa này không làm cái gì, chính là có một chuyện là y cùng Yến Bạch Thu cùng cưỡi chung một con ngựa, xem ra trọng lượng của hai người đã khiến con ngựa này sinh ra bóng ma.
Tư Trấn Khấu trấn an sờ sờ cổ con ngựa, vu0t ve vài cái nói:"Sẽ không, con ngựa này chính là nhìn thấy người xa lạ mới có kích động như vậy, lần này chúng ta đi trở về, chất các nguyên liệu nấu ăn lên lưng nó là được."
Nếu không làm như vậy, con ngựa này phỏng chừng sẽ rời bỏ chủ.
Yến Bạch Thu lúc này mới sáng tỏ:"Nga, hảo a, không thành vấn đề."
Sau khi hai người trở về, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Cửu Cung Cách nghỉ ngơi ba ngày, y để lại người trông coi tửu lầu. Tư Trấn Khấu dẫn ngựa đi tới trước của tửu lầu, đem dỡ các nguyên liệu nấu ăn cất vào trong bếp, lại đưa Yến Bạch Thu trở về nhà.
Yến Bạch Thu cùng Tư Trấn Khấu lần này đi ra ngoài chơi ba ngày, Thẩm Trác có đi qua đưa lời, nhưng làm cha làm mẹ, Yến phụ cùng Yến mẫu vẫn thực lo lắng sốt ruột, tuy rằng hai người vẫn luôn an ủi đối phương, nói không có việc gì không có việc gì, hai người bọn họ đã lớn, đi ra ngoài hẳn là không có việc gì, nhưng vẫn luôn không nhìn thấy người, đặc biệt là hôm nay, Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết đem cơm chiều làm tốt, mà Yến Bạch Thu còn chưa có trở về.
Cuộc sống bây giờ đã tốt lên, Liễu Thanh Mai cũng đã dám tiêu tiền, làm một bàn lớn đồ ăn, người một nhà đều canh giữ bên cạnh bàn ngồi chờ, đồ ăn lạnh lại đem đi hâm lại, trời tối thay đổi nến, vẫn chưa thấy người trở về. Trăm cay ngàn đắng nhìn thấy người đã trở lại, người một nhà đều vây quanh hỏi han.
"Cầu Cầu, ngươi đã trở lại, mấy ngày nay làm nương lo lắng muốn bệnh, sợ hãi các ngươi xảy ra chuyện gì." Vành mắt Liễu Thanh Mai đỏ lên, cả nhà bọn họ, dù là trước đây khi đi ra ngoài, đều mang theo không ít tùy tùng cùng hạ nhân, đều là đi về trong ngày.
"Đúng vậy, Cầu Cầu ngươi đem nương ngươi lo lắng gần chết." Yến Bạch Sinh cũng cảm thán nói.
Yến Bạch Thu có chút áy náy, đặc biệt là ba ngày này ở bên ngoài chơi đặc biệt hung, một chút cũng không có nghĩ tới người trong nhà, thật sự là quá tội lỗi.
"Cha, nương, các ngươi xem, ta đây chẳng phải là không có việc gì sao? Được rồi, chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước đi." Thấy người một nhà đều vây quanh, đầy mặt đều là lo lắng, Yến Bạch Thu rất không được tự nhiên, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Liễu Thanh Mai bây giờ mới nhớ tới, mọi người còn chưa có ăn cơm, xoa xoa khóe mắt.
"Hảo, hảo, ăn cơm trước, ăn cơm trước."
Người một nhà vây quanh ngồi xuống cái bàn, vô cùng cao hứng ăn cơm, tuy rằng đồ ăn không có ngon như khi Yến Bạch Thu làm, bất quá cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm, không khí không tồi, ăn cũng rất ngon.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh sót nhi tử, thường thường gắp đồ ăn cho Yến Bạch Thu, Yến Bạch Tuyết ngồi bên cạnh thi thoảng nói một vài câu, nhìn thấy ca ca được cha mẹ quan tâm như vậy, trên mặt thập phần thỏa mãn.
Mà Tư Trấn Khấu ngồi ăn bên cạnh Yến Bạch Thu lại có chút hụt hẫng.
Thời điểm y bước vào nhà, ánh mắt bá phụ bá mẫu nhìn y có điểm không thích hợp, y lúc ấy cũng không để trong lòng, bởi vì lúc ấy bá phụ bá mẫu cũng kêu y ở lại ăn cơm, nhưng lại không giống như trước nói lời qua lại, hay là gắp thức ăn cho y như trước, ánh mắt từ ái làm bộ vui mừng kia khiến Tư Trấn Khấu có loại cảm giác mình bị coi thường....
Hy vọng đây là do y suy nghĩ nhiều.
Tư Trấn Khấu nghĩ thầm, nếu đã cùng Yến Bạch Thu ở bên nhau, chuyện của hai người bọn họ vẫn là nên nói với hai lão nhân, về sau ở bên nhau cũng là quang minh chính đại, cũng để hai vị lão nhân được yên tâm.
Thấy bữa cơm đã ăn không sai biệt lắm, Tư Trấn Khấu trong đầu suy nghĩ châm chước một phen, liền đem việc này nói ra.
"Bá phụ, bá mẫu, ta muốn cùng các ngươi nói một chuyện, hy vọng bá phụ cùng bá mẫu có thể thành toàn cho ta." Tư Trấn Khấu ngữ khí thành khẩn nói.
Yến Bạch Thu nghe vậy, cũng không ăn cơm nữa, đặt đôi đũa xuống, đôi mắt lóe lóe, trong lòng một trận vui mừng. Hắn đã có suy đoán rằng Tư Trấn Khấu muốn nói tới chuyện gì.
Vẫn là có chút kích động đây.
Chính mình cũng có người muốn, hơn nữa đối tượng còn không kém, người lớn lên tuấn mỹ, thân hình cao lớn, thể trạng cường tráng, hơn nữa là hàng to sài tốt, kiếm tiền cũng giỏi, người nam nhân tốt như vậy đã bị hắn bắt vào tay.
Yến Bạch Thu cảm thấy chính mình dù đang mơ ngủ cũng có thể cười đến tỉnh.
Kỳ quái chính là, Yến Bạch Thu cảm giác cha mẹ tựa hồ không có loại kích động cùng vui mừng như lúc ban đầu, ngược lại mang theo một loại thái độ chờ xem xét.
Này là làm sao vậy?
Chẳng lẽ là muốn khảo nghiệm Tư đại ca sao?
Tưởng tượng như vậy, Yến Bạch Thu dứt khoát mím chặt miệng, không nói câu gì.
Liễu Thanh Mai nhíu nhíu mày, tựa hồ có vẻ có chút thẹn thùng, nhưng lại là buồn bực:"... Trấn Khấu a, hai lão nhân chúng ta cũng nhìn ra là ngươi rất tốt, cũng rất thích ngươi, nguyên bản hai chúng ta cũng không muốn làm người xấu, cầm gậy đánh gãy uyên ương, chỉ là việc này... "
Trong lòng Tư Trấn Khấu tức khắc ngưng trọng cùng hoảng hốt, xem ra trong ba ngày y đi vắng này đã xảy ra việc không nhỏ, việc này Thẩm Trác cùng Lăng Cửu không thể xử lý. Ở huyện Thái Hòa này phát sinh chuyện gì, bọn họ chỉ cần bỏ ra một chút sức lực, khẳng định là có thể giải quyết. Nhưng chuyện có thể khiến ấn tượng của y thay đổi trong mắt bá phu bá mẫu tất nhiên là vượt qua phạm vi năng lực của hai người bọn họ.
Tư Trấn Khấu hồi tưởng lại mọi việc, thật mau liền sáng tỏ, ấn tượng của bá phụ bá mẫu đối với y đột nhiên thay đổi, rất có khả năng là vị tỷ tỷ trong cung kia của y tới rồi, cũng là sủng phi của đương kim hoàng đế.
"Bá phụ bá mẫu, là bởi vì quý phi nương nương sao?"
Liễu Thanh Mai cùng Yên Bạch Sinh lúc này mới gian nan gật đầu.
"Khấu Khấu a, Cầu Cầu nhà ta chỉ là một thường dân, ngươi thân phận cao quý, thân phận cách nhau quá xa...."
Quả nhiên là chuyện tốt của nữ nhân kia làm.
Tư Trấn Khấu vừa hận vừa giận, hận không thể một đao đem nữ nhân đáng chết kia gi3t ch3t.
(Nhắc lại cho bạn nào quyên, người tỉ tỉ này của Tư Trấn Khấu trước đây khi nhà mẹ đẻ bị hàm oan ả không những nói giúp trước mặt hoàng đế mà còn nói với Tư Trấn Khấu là ả đã đi lấy chồng không còn là người của Tư gia nữa, bây giờ đất nước có chiến loạn, ả lại lấy danh nghĩa là tỉ tỉ của Tư Trấn Khấu đến để 3phần khuyên nhủ 7 phần ép buộc Tư Trấn Khấu phải ra chiến trường)Một đường làm quý phi, dương quang vô hạn, đã từng lục thân không nhận, bản thân đã gặp qua bao nhiêu kẻ thù, nhưng chưa có ai đối đãi với người nhà như nữ nhân này, mỗi một bước đi đều chỉnh chết người nhà.
"Bá phụ bá mẫu, viêc này các ngươi có khả năng đã hiểu lầm, ta cùng quý phi nương nương không có bất luận quan hệ gì, liền tính nàng quyền thế ngập trời cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của ta. Việc này là do ta không sử lý tốt, nếu ta đã trở lại, sau này nàng ta tuyệt đối sẽ không làm phiền các ngươi nữa." Tư Trấn Khấu thực mau điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc nhận sai.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh không nói đồng ý cũng không có phản đối.
Tư Trấn Khấu biết, việc này trong chốc lát cũng không thể xoay chuyển được, bất quá, y đơn giản cũng không có giấu diếm, đem mọi việc ở Tư gia nói lại một lượt cho toàn gia Yến gia nghe.
......
Dài dòng cả một đêm, Tư Trấn Khấu mang mọi chuyện chậm dãi nói, người nhà họ Yến đều bảo trì trầm mặc, sau bởi vì thời gian đã muộn, nhà họ Yến liền giữ Tư Trấn Khấu ở lại.