Ăn xong một que hải sản xiên trong tay, ở bên kia Tư Trấn Khấu luôn chú ý thật mau đưa qua một xiên khác, xiên này là một xiên cá viên, một viên lại nối tiếp một viên, bên ngoài được dải bột ớt màu hồng hồng, ăn vào miệng rất thơm, lại cay cay mười phần, ăn rất đã ghiền. Ăn xong xiên cá viên lại đến mực nhỏ, con mực chất thịt đầy đặn, thân con mực đã được cắt ra, phết dầu lên trên, nướng xong cả người màu vàng kim, thời điểm người vợ chồng bán hàng rong làm, Yến Bạch Thu vẫn luôn nhìn.
Yến Bạch Thu biết, mực là một loài hải sản nếu như không được xử lý tốt sẽ rất tanh, đừng nói đến ăn, chỉ ngửi thôi cũng rất khoa chịu, con mực này cư nhiên không cần đến bột ớt, chỉ cho thêm một ít bột màu xanh lục, khi ăn có vị cay nhàn nhạt, đồng thời còn mang theo vị ngọt, vị ngọt không quá nợ, giữa răng môi có cảm giác the mát, cùng những con mực đã từng ăn trong dĩ vãng bất đồng. Con mực rất non, đồng thời cũng rất giòn, cảm giác giòn và màu vàng bên ngoài rất khác với màu vàng và vị cay nồng khi trước, bột phấn màu xanh này rất mới mẻ, độc đáo, không khiến người ta thất vọng.
Mực nướng xiên này có rất nhiều, Yến Bạch Thu ăn rất là thỏa mãn.
Một lúc sau còn lại chính là một vài loại hải sản hắn không gọi nổi tên, từng xiên từng xiên thịt tươi ngon, màu mỡ nhiều nước, mặc dù liên tục ăn hơn chục xiên, Yến Bạch Thu vẫn không cảm thấy ngấy.
"Còn rất nhiều, đừng nóng vội." Nhìn Yến Bạch Thu ăn vui vẻ, Tư Trấn Khấu liền thả chậm tốc độ, mỗi loại xiên y chọn hai xiên để nướng, như vậy có thể đảm bảo mỗi loại hải sản đều được thử một lần, còn có thể đỡ nhanh no.
Yến Bạch Thu thực không có tiền đồ mà nuốt nước miếng.
Lý trí thúc giục muốn ăn tiếp, nhưng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhìn ánh mắt Tư Trấn Khấu nhìn mình đầy sủng nịch giống như dung túng tiểu hài tử, càng không có chỗ dung thân.
"Tư đại ca, chỗ này là của ngươi, ngươi ăn trước đi."
Tư Trấn Khấu nhìn bộ dáng hắn liều mạng chịu đựng nuốt nước miếng liền cảm thấy buồn cười.
"Những thứ này trước đây ta từng ăn rồi, cũng cảm thấy không có bao nhiêu ngon, ngươi thích thì ăn nhiều thêm chút." Nói xong liền đưa một nửa xiên nướng trong tay qua.
Yến Bạch Thu thái độ kiên quyết từ chối:"Không, Tư đại ca, đây là phần của ngươi, ngươi vẫn là ăn đi, ta sẽ ăn cái khác." Hơn nữa, những cái xiên kia hắn đều đã ăn qua, nếu lại ăn thêm phần của Tư đại ca nữa thì thật sự không tốt.
Tuy rằng ăn ngon nhưng mà phải khắc chế a.
Hiện tại ăn nhiều thịt, ngày sau chính là địa ngục a.
Khắc chế, khắc chế a!
Tư Trấn Khấu bất đắc dĩ lắc đầu, thấy thái độ Yến Bạch Thu kiên quyết, cũng không miễn cưỡng, đem mấy xiên nướng mùi thơm ngào ngạt kia toàn bộ giải quyết hết.
Ăn xong đồ nướng, Tư Trấn Khấu lại đem Yến Bạch Thu đến một quán nướng khác, quán nướng này với quán nướng ban đầu không giống nhau, bếp nướng của quán này có chút giống nếp lò của hiện đại, bên trong thả một ít than màu hồng hồng. Tiểu lão bản bán hàng rong cực kỳ thành thục, một đám hải sản màu mỡ trong tay tiểu lão bản, chỉ thấy lão bản múa tay vài cái, từng viên, từng xiên hải sản chất thịt rắn chắc, nộn nộn ra đời.