- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Địa Chủ
- Chương 95
Tiểu Địa Chủ
Chương 95
Nhìn thấy biển rộng vô ngần, một thân mệt mỏi của Yến Bạch Thu cũng tan biến vào hư không, sau đó tốc độ đi xuống núi cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tư Trấn Khấu thường thường nhìn lại cánh rừng, chiếu theo tốc độ của bọn họ đang đi mà nói, chờ tới khi bọn họ xuống núi, trời đã tối đen, tìm khách đi3m thì cũng tốt, nhưng cuộc sống mà, trời tối đen như mực đi lại cũng không ổn. Cho nên Tư Trấn Khấu đánh giá lại tốc độ của hai người rồi đề nghị đi nhanh hơn.
"Cầu Cầu, để ta cõng ngươi đi, đường núi này còn xa, một chốc cũng không xuống dưới ngay được." Tư Trấn Khấu nói xong liền khom lưng ngồi xuống, nhìn dáng vẻ này chính là muốn Yến Bạch Thu ghé vào trên lưng y.
Yến Bạch Thu xác thực là có chút mệt, mặc dù hắn thường ngày có chút rèn luyện thân thể, nhưng khi nãy ở suối nước nóng tiêu hao không ít thể lực, đi đường núi lại khiến người ta mệt mỏi nhất, cho nên lúc này có chút thở hổn hển.
Bất quá để người cõng, Yến Bạch Thu rất tự mình hiểu lấy mình, hắn nhìn thoáng qua thân thể của chính mình, trong lòng càng thêm trầm trọng.
"Không có việc gì Tư đại ca, ta có thể tự đi." Hắn so với Tư Trấn Khấu to hơn một vòng lớn, cõng như vậy có thể hay không đem Tư Trấn Khấu ngất đi.
Tư Trấn Khấu không cho là đúng nói:"Ngươi đi lên, ta đi nhanh, nếu không nhanh hơn chút, lát nữa trời tối, chúng ta còn ở trong rừng thì không tốt."
Yến Bạch Thu:"...."
Cứ cảm thấy Tư đại ca ghét bỏ hắn đi đường quá chậm là sao đây?
Nhưng sao không nghĩ lại, đầu sỏ gây ra chuyện này rốt cuộc là ai?
Yến Bạch Thu vừa thẹn lại vừa phẫn nộ.
"Cầu Cầu, ngươi mau lên chút đi, ta tới cõng ngươi, thời điểm khi ta mới tới đây, một lần cõng trên lưng đồ vật mấy trăm cân cũng không có vấn đề gì." Tư Trấn Khấu cầm theo hai cái bao tải đúc đồ tùy thân (xoong nồi ó), giờ phút này liền treo ở hai bên sườn.
Nghe Tư Trấn Khấu nói như vậy, Yến Bạch Thu cũng không làm bộ làm tịch, liền bò lên lưng Tư Trấn Khấu.
Tư Trấn Khấu vai rộng lại rắn chắc, người mập mạp như hắn bò lên cư nhiên một chút cũng không biến sắc, Yến Bạch Thu nằm bò lên vai cảm giác thật vững chắc, hơn nữa đôi tay Tư Trấn Khấu rất có lực, đem hắn đỡ tới thập phần vững vàng.
Không cần đi đường, còn được người cõng, cảm giác này thật là tốt, tâm tư Yến Bạch Thu bay bổng, còn thường thường thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Lại nói, cùng so với tốc độ của hắn, tốc độ đi đường của Tư đại ca xác thực nhanh hơn rất nhiều, bước chân uyển chuyển lại vững vàng, một chút cũng không giống với bộ dáng nửa sống nửa chết của hắn.
Yến Bạch Thu khôi phục sức lực, ở chỗ cao, gió biển thổi nhè nhẹ, tâm tình rất không tồi.
"Tư đại ca, ta nghe ngươi nói, năm kia ngươi qua bên này làm buôn bán, là làm sinh ý gì vậy a?" Một đường đi xuống Tư Trấn Khấu rất ít nói chuyện, Yến Bạch Thu thấy không có chuyện gì liền tìm đề tài để nói.
Thanh âm Tư Trấn Khấu thật ổn định:"Tất nhiên là tới đây bán thịt heo, ta cùng Lăng Cửu thường xuyên không có việc gì liền chạy khắp nơi, con đường này vẫn là Thẩm Trác phát hiện, hắn nói, khoảng cách giữa huyện Thanh Thủy cùng huyện Thái Hòa rất gần, chỉ là bởi vì có ngọn núi lớn cắt ngang, trải qua thời gian bị sói mòn suy sụp. Sau khi phát hiện ra còn đường này, lại biết người bên kia giáp biển, đại bộ phận mọi người đều ăn hải sản, toàn là đồ vật trong nước, Thẩm Trác liền đề nghị ta mang thịt heo qua bên đó bán."
Yến Bạch Thu vừa nghe, liền tự động não bổ trong đầu, tưởng tượng đến cảnh tượng kia, cảm thấy hết sức có ý tứ.
"Thịt heo kia mang sang bên này, bán thế nào?" Yến Bạch Thu tò mò hỏi.
Tư Trấn Khấu cười cười, bước chân không ngừng, ngữ khí khi nói chuyện có chút chậm:"Bán cũng không tệ lắm, người bên này đều lấy các loại cá, tôm, sò trong biển mà sống, thịt heo thật ra lại rất ít ăn, cũng rất khó ăn, đồ ăn bên này không giống với Thái Hòa huyện, rất khó gieo trồng."
Sau đó Tư Trấn Khấu lại nói:"Cầu Cầu, kỳ thật ngươi rất nhẹ, ta hiện tại cõng ngươi thấy thật dễ dàng, đừng nóng vội a, thực mau sẽ tới huyện Thanh Thủy, đến lúc đó chúng ta tìm một cái khách đi3m dừng lại nghỉ ngơi."
Yến Bạch Thu thật ra không cảm thấy mệt.
"Hảo a, ta nghe Tư đại ca."
"Đúng rồi, Tư đại ca, ngươi thật sự cảm thấy ta không nặng sao?"
"Đúng vậy, Cầu Cầu ta đánh giá thể trọng của ngươi hiện tại cũng chỉ có hơn hai trăm cân một chút, trước kia ta tới bên này bán thịt heo, có khi cõng theo ba bốn trăm cân, ngươi mới hai trăm cân, nhẹ hơn rất nhiều."
"..... " Đây là đang so sánh hắn với heo? Tuy rằng trọng lượng nhẹ nhưng Yến Bạch Thu tuyệt đối không có chút cao hứng nào.
Sau đó Yến Bạch Thu cũng không tiếp tục cái đề tài này nữa, bằng không sẽ buồn bực tới nội thương, trước đây còn thấy Tư Trấn Khấu nói lời âu yếm thật giỏi, ngô, những lời này đều thu hồi lại, tạm thời không tính toán gì hết.
Bước chân Tư Trấn Khấu thật mau, bước chân cũng lớn, đi ước chừng một canh giờ, hai người liền tới huyện Thanh Thủy.
Giờ phút này mặt trời cũng sắp lặn, có màu hồng hồng, ngay cả bầu trời cũng có màu cam hồng, bọn họ bởi vì đi xuống từ núi, cũng chỉ có thể đặt chân ở xóm bên phụ cận.
Phòng ốc ở huyện Thanh Thủy này xây lên có chút bất đồng với huyện Thái Hòa nhà giàu đều là biệt viện ngói lưu ly tường gạch, nhà nghèo thì đào hầm trú ẩn hoặc là xây nhà bằng bùn đất, giống như bên huyện Thái Hòa dựng nhà bằng gỗ cơ hồ là không có, hơn nữa, ở bên này sinh hoạt phân hóa thành hai cực đặc biệt nghiêm trọng. Giàu thì phù du mà nghèo thì kham khổ cơ quật. (Giống như bên Dubai ấy, khu người giàu với khu người nghèo phân chia rõ rệt luôn)
Ở bên này không có nuôi dưỡng gà vịt, một con cũng không thấy có, hai bên đường chính là thôn xóm dựng nhà trệt, trong viện là mấy sào trúc treo ít thủy sản hóng gió.
Tỷ như con mực, lớn nhỏ đều có, rửa sạch rồi banh ra, tiếp đó treo ngược trên thanh trúc hóng gió, đại bộ phận là động vật thân mềm, sau khi hong khô, các bộ phận như mắt, răng đều lộ ra, thoạt nhìn rất dữ tợn.
Dù sao khi tới huyện bên này, trong mũi Yến Bạch Thu đều là mùi hải sản. Lần đầu tiên ngửi được mùi của biển cùng hải sản biển, Yến Bạch Thu cảm thấy có chút không thích ứng.
Quá nồng, nên cảm giác có chút tanh, ở nơi này trong không khí đều tràn ngập mùi vị của hải sản, hít vào thở ra đều là mùi hải sản nồng đậm.
Sau khi vào thôn, Yến Bạch Thu liền xuống dưới, chính mình đi bên cạnh, thưởng thức phong cảnh hai bên đường.
"Lại đi thêm chút nữa, liền đến huyện thành bên cạnh, đến khi đó chúng ta tìm một cái khách đi3m." Tư Trấn Khấu nói.
Yến Bạch Thu hứng thú bừng bừng, những thôn dân thấy có người ngoài tới đây, có về thật ngạc nhiên, người lớn cùng tiểu hài tử đều nhón chân ra nhìn, tò mò đánh giá lẫn nhau, châu đầu ghé tai, chỉ chỉ, thuần túy là tò mò.
Một đoạn đường này đi khoảnh một khắc (15"), rốt cuộc tới đoạn đường phồn hoa bên này, trong thị trấn ở huyện Thanh Thủy, Yến Bạch Thu phát hiện bên trong vậy mà có không ít khách đi3m cùng tửu lầu.
Yến Bạch Thu một đường đều dùng ánh mắt thưởng thức, hết thảy đều nghe theo quyết định của Tư Trấn Khấu, Tư Trấn Khấu chọn thuê một gian thưởng đẳng ở khách đi3m.
"Hai vị khách quan, ta nhìn hai vị rất lạ mặt, hẳn là từ nơi khác đến đi?" Tiểu nhị nghênh đón bọn họ rất là nhiệt tình, gợi chuyện để nói.
Yến Bạch Thu gật gật đầu:"Đúng vậy, chúng ta đến từ huyện Thái Hòa, tới đây có chút việc."
Tiểu nhị cười tủm tỉm:"Nga, nga, nguyên lai là như vậy a. Hai vị khách quan đến thật đúng lúc, ngày mai ở chỗ chúng ta có lễ hội cua vương 🦀 (cua hoành đế), kéo dài bảy ngày, đến đó chắc chắn không thiếu đồ ăn ngon đâu."
Yến Bạch Thu nghe mà trong lòng cao hứng.
"Ngươi đừng có hù ta như vậy a, mỗi năm thật sự chỉ có một lần, thật đúng là bắt đầu từ ngày mai?"
Nếu mỗi ngày đều có ngày hội như vậy thì thật sự không có ý tứ.
Tiểu nhị lắc đầu:"Khách quan, ngươi nói lời này đúng thật là, ta còn có thể nói dối hay sao, ngày mai trong thị trấn có, hai vị khách quan đuổi tới là kịp lúc."
Yến Bạch Thu gật đầu:"Được, vậy ngày mai ta sẽ tới xem."
Tiểu nhị có chút đắc ý, huyện Thanh Thủy quá mức phong bế, phương tiện giao thông quá hạn chế, muốn đi ra ngoài huyện khác phải mất mấy ngày, không giống các huyện khác, bên này thôn dân đều dựa vào biển mà sống, đối với hải sản, thôn dân có thể nói là rất có cảm tình nên rất nhiệt tình, thuận tiện lại có thể giao lưu cùng người ngoài huyện khác, giới thiệu mỹ thực đáng tự hào của huyện mình.
"Hai vị khách quan, chốc lát ta sẽ đem nước ấm tới cho hai vị, khách quan là ăn ở trên phòng hay đi xuống dưới dùng bữa?" Tiểu nhị hỏi.
Tư Trấn Khấu nhìn về phía Yến Bạch Thu, đem lựa chọn ném cho Yến Bạch Thu.
"..... Chốc nữa chúng ta sẽ xuống dưới, trước đem nước ấm lên liền tốt."
Tiểu nhị vui mừng đóng cửa phòng, cung kính nói:"Được rồi, hai vị khách quan chờ một lát."
Tốc độ của tiểu nhị thật mau, trong chốc lát nước ấm liền được bưng lên, Yến Bạch Thu cùng Tư Trấn Khấu đơn giản lau chùi lại cơ thể, cả người tức khắc thoải mái hơn rất nhiều, lúc này mới xuống dưới. Bởi vì là buổi tối, ở dưới đại sảnh lầu một có không ít các khách nhân đang ăn cơm, Yến Bạch Thu cùng Tư Trấn Khấu tìm một cái bàn trống, rồi kêu tiểu nhị tới giúp hai người giới thiệu các món ăn đặc sắc.
"Trong tiệm chúng ta có món chiêu bài là tôm sốt cay, cá say, cua hấp nguyên con, cháo bào ngư." Giọng điệu của tiểu nhị phá lệ trôi chảy.
Yến Bạch Thu cũng hiểu, không chỉ ở nơi đây, ở bất kỳ địa phương nào cũng vậy, khi đi ăn cơm, những đồ ăn gì đó đều không nhìn thấy, đều là trong miệng tiểu nhị giới thiệu ra.
Đây là lần đầu tiên tới đây, Yến Bạch Thu cũng không rõ ràng lắm đồ ăn ở đây rốt cuộc là như thế nào, bên cạnh thật ra có không ít người đang dùng bữa, hắn tùy ý nhìn thoáng qua, có mấy thứ đồ ăn thoạt nhìn không tồi.
Giống như lời Tư Trấn Khấu từng nói, bên này đại bộ phận đều là hấp cùng luộc, rất ít món đồ ăn có khẩu vị nặng, Yến Bạch Thu yên lặng nhìn một vòng, nghĩ thầm, may mà lúc trước hắn ở huyện Thái Hòa, nếu là ở huyện Thanh Thủy bên này, ngày nào cũng ăn hải sản, hắn thật đúng là không quen, cũng không thể làm ra mỹ vị.
"Yên tâm, đồ ăn bên này có thể ăn." Tư Trấn Khấu cười khẽ, sau đó dán lên tai Yến Bạch Thu nói nhẹ:"Ta lần này mang theo không ít ngân lượng, cho nên muốn ăn gì cứ tùy ý gọi, không cần lo lắng về tiền."
Yến Bạch Thu có chút không được tự nhiên, làm bộ lơ đãng nhìn về phía khác.
"......"
Hắn đúng là có chút lo lắng về tiền tài, nhưng mà nói trắng ra như vậy thật sự được sao?
Trong đầu đảo qua chốc lát, Yến Bạch Thu liền gọi một vài món ăn đưa lên.
Một món ăn hắn quen thuộc là cua sốt cay, cá hấp, bạch tuộc xào, mực xào và cháo bào ngư.
Bất đồng với huyện Thái Hòa, đồ ăn bên này đều dùng trong chén lớn và trang điểm lộng lẫy, phân lượng bên trong cũng không ít, nhìn qua được rất nhiều.
Mấy thứ đồ ăn được đưa lên, Yến Bạch Thu có chút buồn rầu.
"Tư đại ca, ngươi nói xem có phải hay không chúng ta gọi có chút nhiều a."
Tư Trấn Khấu nhìn thoáng qua, đồ ăn chiếm hơn nửa cái bàn, lắc đầu:"Không có việc gì, chúng ta tới bên này chủ yếu là để thử món mới, sau này muốn lại ăn là không có khả năng, chủ yếu là vui vẻ."
Lời này nói ra hình như cũng rất có đạo lý.
Yến Bạch Thu thật nhanh liền ném sự lo lắng đó ra sau đầu, đem tầm mắt đặt trên bàn, món được Yến Bạch Thu sủng ái nhất là cua sốt cay.
Cua nơi này so với cua hắn nhìn thấy ở bên ngoài to hơn không ít, bên trong cái mâm chứa rất nhiều, nhưng nhìn kỹ chính là một con cua cắt làm hai, mỗi nửa con đều to bằng nắm tay người lớn, xác cua màu cam hồng xinh đẹp, mỗi cái chân thô to như chiếc đũa, cắt thân cua ea có mấy nhìn thấy rõ ràng gạch cua bên trong, rất là màu mỡ.
Yến Bạch Thu nuốt nuốt nước miếng, con cua kia quá lớn, Yến Bạch Thu dứt khoát trực tiếp cầm tay ăn.
Thật là một con cua lớn a.
Nếu là ở trước đây, một con cua lớn như vậy hắn chỉ có thể nhìn người khác ăn, chính bản thân mình thì không ăn nổi, hiện tại không chỉ có thể ăn, lại còn nhiều như vậy. Không hổ danh là cua sốt cay, các loai gia vị cay trộn lẫn với ớt cay xông lên mũi khiến Yến Bạch Thu ch4y nước miếng ròng ròng.
Lột xác cua ra lộ ra gạch cua bên trong, con cua thật màu mỡ, gạch cua mười phần, tràn đầy một mồm to, cho vào miệng tươi ngon quá mức, ăn ngon tới mức Yến Bạch Thu muốn nuốt luôn đầu lưỡi, cùng với vị cay ở xác ngoài của cua, loại thõa mãn này khiến đôi mắt Yến Bạch Thu cũng mị lên.
Tư Trấn Khấu nhìn thấy bộ dạng ăn của Yến Bạch Thu mà không khỏi phì cười.
Y nhớ rõ thời điểm mới nhận thức Yến Bạch Thu, bộ dáng của hắn vẫn là nhìn thấy đồ ăn liền thèm, lúc này y mới chú ý tới người này, thế nhưng hiện tại người này...
"Ăn ngon sao?" Tư Trấn Khấu hỏi.
Yến Bạch Thu luyến tiếc ngẩng đầu như cũ, liên tục gật đầu nói:"Ăn ngon, ăn ngon." Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn được ăn con cua lớn đến như vậy, như thế nào lại không ngon.
Một phương khí hậu dưỡng một phương người (sinh ra ở đâu thì quen thuộc ở đó) người ở đây đều ăn hải sản, nhà nhà ăn hải sản thay cho bữa chính, cho nên các khách đi3m tửu lầu bên này tay nghề cũng tốt hơn, đối với các kiểu xử lý hải sản đều quen thuộc hơn so với các vùng khác.
Ngoạn ý hải sản này, nhìn tên đoán nghĩa, là đồ ăn tươi sống nên hương vị tất nhiên sẽ tươi ngon hơn.
Hải sản lớn lên trong nước, khi vớt lên sẽ có mùi tanh đặc trưng, một khi xử lý không tốt hương vị cũng vì vậy mà mất đi, người địa phương ăn còn có thể quen thuộc, nhưng người bên ngoài vào ăn, xử lý không tốt đó chính là thất bại.
Người huyện Thanh Thủy bên này xử lý hải sản rất là tốt, hay nói đúng hơn đó là nhuần nhuyễn (quen tay quen việc).
Mùi tanh của con cua còn tốt, hấp hay luộc kì thật đều có thể, nhưng ở trong tay đầu bếp đỉnh cấp, mặc kệ là làm như thế nào, đều có thể từ một con cua xấu xí kích phát ra tinh hoa của con cua.
Gạch cua tươi ngon lại tinh tế thật nhanh đi vào bụng, theo sau chính là chân cua, chân cua thô to, dùng công cụ đặc biệt gõ bỏ vỏ, lộ ra thịt cua trắng toát bên trong.
Thịt cua trắng như tuyết, giống như cây dễ chùm, khi vào miệng lại mềm mịn, tinh tế, chất thịt ngọt, Yến Bạch Thu ăn rất là thích ý, một mâm cua bị hắn giải quyết hết một nửa, sau đó mới đem mấy để ý tới các loại hải sản khác.
Cá hấp thoạt nhìn thập phần nhạt nhẽo, một cái mâm lớn để tầm hai cân cá biển, bởi vì là hấp lên, da cá bị vỡ ra lộ ra thịt cá trắng ngần bên trong, trên người cá rải một ít hành lá cùng gừng băm, đơn giản như vậy, nghe tên tựa hồ cũng thật bình thường. Yến Bạch Thu dùng đôi đũa chọc một khối cá thịt bột, thịt cá mềm như bùn.
Yến Bạch Thu không khỏi nhíu mày, bất quá khi cho vào trong miệng quả thật rất tươi ngon, loại cảm giác chênh lệch này khiến Yến Bạch Thu rất là ngạc nhiên.
Giỏi, thật sự quá giỏi.
Thịt cá rất non, có thể so sánh với đậu hũ non, không có chút cảm giác cặn bã nào, nhẹ nhàng hút một chút liền trôi xuống yết hầu.
Phải biết rằng ở chỗ này không có đủ gia vị như hiện đại, ở nơi này món ăn có ngon hay không tự nhiên toàn bộ đều là do bản thân nguyên liệu nấu ăn. Yến Bạch Thu gắp một đũa cá hấp nếm thử, cá hấp vị càng tươi ngon, cùng với cá hấp hắn ăn trong dĩ vãng hoàn toàn bất đồng.
Giữa tươi ngon còn có ngọt lành.
Cá hấp này tuy không có thêm gia vị gì nhưng lại có thể mỹ vị tới như vậy, đối với tay nghề làm hải sản ở nơi đây có thể nói là bậc nhất.
Yến Bạch Thu ăn liên tục một bát cá hấp lúc này mới dừng đũa, kỳ thật hắn không quá thích ăn cá hấp, cá hấp tuy rằng rất tươi ngon, nhưng rốt cuộc cá là ở trong biển, lần đầu tiên Yến Bạch Thu ăn vẫn có chút không quen.
Cá nước ngọt cùng cá biển chất thịt vẫn có chút khác nhau, giống như con cua này, tăng thêm một chút gia vị phụ trợ tương đối phù hợp với khẩu vị của Yến Bạch Thu. Tuy hắn không thích ăn cá hấp liền đại biểu cá hấp không ngon, tương phản còn rất tốt, trong nhất thời Yến Bạch Thu cảm khái thật nhiều.
Tư Trấn Khấu không giống với Yến Bạch Thu tinh tế như vậy, y tới huyện Thanh Thủy bên này mấy lần, mỗi lần đến cũng phải ở lại mấy ngày, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy mới mẻ, sau lại không thể thích ứng. Hằng năm ăn gạo, ăn các loại rau xanh xào nấu, đối với mỗi ngày đều ăn hải sản vẫn là không thích ứng được, bao nhiêu năm ăn đồ ăn khẩu vị nặng, thật sự rất khó để ăn thanh đạm.
Y lướt qua mấy món, mỗi dạng hải sản đều ăn một ít, cuối cùng múc chút cháo bào ngư ăn.
Bào ngư ở bên ngoài rất quý, nhưng ở huyện Thanh Thủy chỉ là đồ tầm thường, rất nhiều khách đi3m đều có, cũng không phải bởi vì giá quý liền ăn, nơi này lương thực so với hải sản quý hơn rất nhiều, vì thế bên trong cháo bào ngư thả vào không ít bào ngư.
Uống bát cháo bào ngư tươi ngon, Tư Trấn Khấu không khỏi cảm thán, bào ngư này phân lượng cũng không ít, hương vị cũng không tồi.
"Làm sao vậy, không hợp khẩu vị?" Cuối cùng dù đồ ăn ngon tới đâu, tràn đầy một bàn cũng cảm thấy có chút ngán.
Tư Trấn Khấu cảm thấy y có thể ăn thêm mấy ngày nữa mới cảm thấy ngán.
Yến Bạch Thu lắc đầu, gắp một đũa rau xào, để giảm bớt cảm giác béo ngấy.
"Không a, chính là trong khoảng thời gian ngắn có chút cảm khái, khi ta ở huyện Thái Hòa còn cảm thấy chính mình nấu ăn khá tốt, nhưng khi tới đây ta liền phát hiện, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cách sử lý hải sản này, ta không so được với bọn họ." Yến Bạch Thu thở dài một hơi.
Nếu đem hải sản này cho hắn làm, hắn không chắc sẽ làm ra được hương vị tươi ngon như vậy, mùi tanh cũng xử lý không tốt.
Động tác uống cháo của Tư Trấn Khấu không khỏi dừng một chút.
"Cầu Cầu, ngươi nấu ăn đã rất tốt, phải biết rằng ở huyện Thái Hòa, đại bộ phận thực khách đều đến tửu lâu của ngươi để dùng bữa đây."
"Bên này quanh năm đều ăn hải sản, khẳng định đã sớm quen thuộc cách xử lý, mỗi người trên tay đều có một tay nghề, tay nghề của chúng ta những người đó khẳng định không biết, nếu Cầu Cầu ngươi hàng năm đều ở nơi đây, việc xử lý hải sản khẳng định so với những người này còn muốn tốt hơn."
Yến Bạch Thu thật cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều chú ý tới bọn họ, lúc này mới nhỏ giọng nhắc nhở Tư Trấn Khấu.
"Tư đại ca, ngươi nói nhỏ thôi a, bị người khác nghe được liền không tốt." Nơi này đều là cao thủ xử lý hải sản a.
Tư Trấn Khấu nhẹ nhàng cười cười.
"Không có việc gì, ta nói chính là sự thật, Cầu Cầu tùy tiện xào một món tôm, ta dám khẳng định không ai ở nơi này có thể so với ngươi."
Mỗi một địa phương đều có một khẩu vị riêng biệt, nếu là dựa sát nhau, người ta sẽ dễ dàng dung nhập khẩu vị, nhưng huyện Thái Hòa và huyện Thanh Thủy lại hoàn toàn bất đồng.
Yến Bạch Thu được khen trong lòng phiêu phiêu.
"Bất quá, người ở đây làm đồ ăn đều thật tươi ngon, vừa nãy ta nghe tiểu nhị nói ngày mai có yến hội cua vương, ngày mai chúng ta đi xem, nhân tiện học hỏi thêm một chút kinh nghiệm." Yến Bạch Thu phát hiện chính mình còn rất nhiều thiếu xót ở phương diện xử lý hải sản.
Đi học tập, đi học tập.
Tư Trấn Khấu đối với hắn tự nhiên là nói gì nghe nấy, mang theo sự sủng nịch nói:"Hảo, ngày mai cũng đi, hảo hảo ở bên này chơi mấy ngày, tới, uống trước chút cháo, cháo này cũng không tệ lắm."
Bữa cơm này cứ như vậy mà giải quyết, lần đầu tiên ăn nhiều hải sản như vậy Yến Bạch Thu cảm thấy vẫn còn tốt.
Buổi sáng ngày hôm sau, các loại cháo hải sản, các loại bánh nhân hải sản, lạc cuốn, Yến Bạch Thu ăn vẫn cảm thấy có chút mới mẻ. Sau khi ăn xong, Tư Trấn Khấu liền mang Yến Bạch Thu hướng về địa phương phồn hoa náo nhiệt nhất trong thị trấn mà đi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Địa Chủ
- Chương 95