Tiểu việc chạy việc tay chân linh hoạt, lại chăm chỉ cần mẫn, bởi vì lão bản cũng đã nói, nếu khách nhân nhiều cũng sẽ được cấp nhiều tiền công hơn, hắn làm việc tự nhiên cũng ra sức hơn.
Thời điểm thông báo tuyển dụng, còn kí một phần công văn, hiệp ước thời gian là một năm, trở thành nhân viên chính thức của "Cửu Cung Cách, bao ăn không bao ở, mỗi ngày tiền công ba trăm văn, so với tửu lâu trong trấn cao hơn rất nhiều, mặc dù là Túy Tiên Lâu, gã sai vặt chạy đường cũng chỉ được nửa lượng bạc, nhưng những bộ phận đó đều là do quan hệ chạy vào, người bình thường không được, hơn nữa khuôn mặt phải tuấn tú, cái đầu phải thông minh, mồm miệng nhanh nhảu, lanh lợi, có thể trả lời rất nhiều yêu cầu. Mà nơi này không cần nhiều phép tắc như vậy, tiểu lão bản nói, chỉ cần lễ phép tốt, bảo trì mỉm cười, chân tay nhanh nhẹn là được. Hơn nữa thời hạn là một năm, chỉ cần không phạm sai lầm, tiểu lão bản sẽ không vô duyên vô cớ đuổi việc hắn, nếu làm trái sẽ bồi thường cho hắn ba tháng tiền lương.
Bất quá, đi kèm với lợi ích lớn thường sẽ kèm theo điều kiện, trên công văn kia có nói, nếu tiết lộ tin tức về thức ăn trong Cửu Cung Cách sẽ phải đền một món tiền kếch xù. Hắn trong lòng nghĩ, dù sao hắn cũng không tiết lộ, cũng sẽ không nói đi ra ngoài, có thể ở trong trấn tìm được công việc không tồi, lại còn lương cao hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
Nâng thớt trong tay, trên bàn bày mâm lớn mâm bé, trùng trùng điệp điệp có đến mười năm mười sáu cái, hắn gõ gõ cửa, liền nghe thấy khách nhân bên trong nói tiến vào, hắn liền đẩy cửa đi vào.
Bên trong có bốn cái bàn lớn, bàn bên cạnh đã ngồi đầy người, nhóm người này ước chừng có mười hai mười ba người, đại bộ phận đều là người trẻ tuổi, nhìn thấy hắn mang lẩu lên, ánh mắt đều dồn lại đây.
"Canh thịt dê còn chưa có xong sao?" có người không kiên nhẫn hỏi.
"Như thế nào đồ ăn chỉ có như vậy a, mỗi một món đã điểm chỉ có một đĩa nhỏ (ở trên ghi là mâm nhưng edit tới đây mị xin phép đổi lại là đĩa nhé, vì một xuất 1 người mà để vào mâm nhỏ mị thấy nó sai sai) như vậy làm sao đủ cho chúng ta ăn."
Trên mặt tiểu nhị vẫn duy trì nụ cười, thật cẩn thận giải thích:"Khách quan, đồ ăn đó là phân lượng đồ ăn đơn giành cho một người, cho nên không phải rất nhiều, những thứ đó đều đã gián giá cả, ngươi cũng thấy giá rồi."
Đúng vậy, vì tránh để cho khách nhân không rõ ràng lắm có những món ăn gì, bao nhiêu chủng loại, Yến Bạch Thu dứt khoát dán menu ăn lẩu ở trên vách tường, dùng giấy hồng dán, trên mặt đều là giá đã niêm yết, đem giá của các loại nguyên liệu phối thái niêm yết đến rõ ràng.
Bởi vì đây là ở trong sương phòng, bảng niêm yết kia có vẻ nhỏ bé một chút, bất quá điều đó cũng không trở ngại việc gọi món ăn và xem giá cả.
"Canh thịt dê kia lão bản nhà ta hiện đang làm nên cần thêm một chút đồ ăn."
Mọi người cũng chỉ hỏi một chút, bất quá bọn họ cũng đã thấy được giá cả kia, lúc trước còn nghĩ thầm, không phải chứ, tiện nghi như vậy, bọn họ tới nơi này, nhiều người như vậy, gọi ít đồ ăn lẩu, một lượng bạc cũng chưa tới, liền gọi canh thịt dê mấy lượng bạc. Bọn họ một đám người đến, cũng không phải là muốn ăn nghèo cái nhà hàng này.
"Nói như vậy, chúng ta liền gọi lại chút đồ ăn, ta đã nói làm sao có đồ ăn tiện nghi như vậy, mọi người cũng đừng chỉ ngồi không, gọi đồ mình muốn ăn đi."
"Nguyên bản còn tưởng rằng hơn hai mươi món sẽ rất nhiều, hiện tại xem ra cũng chỉ đủ cho hai ba người ăn. Ha ha, việc này ngàn vạn lần đừng để đám tôn tử kia nhìn thấy, nếu không sẽ bị chê cười a."
"Lý huynh, kì thật ta đã sớm muốn ăn thịt bò, đáng tiếc lúc ấy thấy đã gọi quá nhiều, ngượng ngùng gọi tiếp "
"Đồ viên thoạt nhìn không tồi a, ngư hoàn, thịt viên, còn có ngó sen...."
"Nấm thoạt nhìn cũng không tồi, mỗi loại gọi một phần đi."
Điểm tâm ngọt mang lên chít bánh đậu xanh, bánh đậu phộng, đậu phụ vàng, tô du bính, bánh hạch đào, bánh bí đỏ, bánh trôi, cuốn trứng, điều gạo nếp, bánh bao nhân trứng sữa, bánh star trứng, bánh kem, khoai lang chiên viên..." Khách nhân vừa nhìn thực đơn vừa nói ào ào một hồi.
"Còn có, còn có đường phèn tuyết lê, cháo đường phèn hạt sen, canh nấm bách hợp, trứng gà cam sành, bánh phục linh, trái cây mộ tư, mấy thứ đó cảm giác cũng không tệ lắm."
Mọi người hứng thú bừng bừng gọi món giống nhau, mới đầu đúng là có chút cố kị quá nhiều, ăn không hết. Nhưng lúc sau ngươi một câu ta một câu, đều gọi các loại đồ ăn, tuy rằng có rất nhiều thứ chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe qua, nhưng chỉ cần xem tên kia liền cảm giác ăn sẽ rất ngon.
Trong số bọn họ có mấy khách hàng là khách trung thực của lẩu cay lúc xưa, lầm này đến mang theo rất nhiều người, để bọn họ biết được, lẩu cay đơn giản rốt cuộc có bao nhiêu mĩ vị, đồng thời cũng mua Lỗ Áp, mua mang về cùng huynh đệ uống rượu dùn bữa, cảm thấy rất là thân thiết. Ai biết được tiểu lão chuẩn bị mở cửa hàng, một đám xia tay hằm hè, trước tiên chuẩn bị túi tiền thật chặt, chuẩn bị đi ra ngoài ăn ngon một bữa.
Tiền kia cũng là chung nhau, khi ăn cũng là chia sẻ cho nhau, đơn giản liền mở rộng cái bụng ăn cho sảng khoái. Cũng may trí nhớ tiểu nhị không tồi, dò hỏi qua lại đều nhớ kĩ, trong chốc lát phòng đêm đã đem canh thịt dê đã làm tốt lên, cho vào nồi ở giữa bàn trong sương phòng, lại cấp thêm than đá, tiểu nhị cấp khách nhân cách ăn.
"Cho trực tiếp đồ ăn vào, có thể chín?" khách nhân có chút nghi hoặc, trước kia ăn lẩu, nhưng đều là nấu chín bưng lên, loại này chính là cho đồ ăn vào, đợi vớt đồ ăn ra chính là một hồi.
Tiểu nhị nói:"Có thể chín, để một chút liền hảo, hơn nữa các loại đồ ăn vừa mới chín, vớt lên ăn sẽ không bị nát, hương rất thơm, các vị khách quan chậm rãi nhấm nháp, nếu có yêu cầu gì cứ nói, kêu một tiếng là được." Nói xong, hắn liền tự giác đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Bây giờ là đang giữa trưa, sóng người đầu tiên đến ăn lẩu, trời bây giờ cũng chưa có quá rét, ăn lẩu, bất quá vừa mới nghe trong chốc lát, canh thịt dê kia quả thật rất thơm, thời tiết càng lạnh, người trong tiệm càng nhiều đi. (Chỗ này ý là trời càng lạnh thì càng nhiều người ăn lẩu.)
Khách nhân lầu một của Cửu Cung Cách đều ngồi đầy, ghế lô lầu hai và nhã gian đều đã bị chiếm, còn thừa hai gian là để ăn lẩu, cuối cùng cũng bị bao hết.
Ước trường tới giờ ngọ, khách nhân trong tiệm mới rời đi, mà ăn lẩu thì tương đối chậm, nhân viên tửu lâu lúc này mới được nghỉ ngơi, ăn cơm.
Bởi vì buổi chiều còn có khách nhân muốn tới, Yến Bạch Thu đơn giản xào vài món thức ăn, hai loại canh, buổi sáng phòng bếp còn chút thức ăn, liền mang lên ăn cùng.
Cơm nước xong, Yến Bạch Thu cũng có thể đi nghỉ ngơi một chút.
Bởi vì có thật nhiều đồ ăn, tỷ như canh xương, cơm cháy, đồ phối ăn lẩu, buổi sáng đều đã chuẩn bị tốt, vì thế buổi chiều cũng không có bận rộn như vậy.
Yến Bạch Thu không có việc gì liền chạy tới đại sảnh lầu một, ăn không ngồi rồi, liền đi theo Tư Trấn Khấu trò chuyện.
Tư Trấn Khấu đối với sinh hoạt như vậy rất là vừa lòng, không những có thể nhìn thấy tiểu mập mạp, còn có thể ăn đồ ăn mĩ vị...
Chỉ là, nhạc phụ tương lai ánh mắt nhìn y có chút quái dị.
Lăng Cửu không ở sau bếp hỗ trợ, liền sớm đã đi ra ngoài, hồi lâu cũng chưa trở về không biết làm gì.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh lớn tuổi, mấy ngày nay vẫn luôn bận việc, mệt không chịu được, Yến Bạch Thu thấy thế, để cả hai nhân gia về nhà nghỉ ngơi trước, chờ buổi tối lại qua đây.
Trước quầy, Thẩm Trác gõ bàn tính, Yến Bạch Tuyết mặt đỏ rực, tựa hồ giống như là thẹn thùng, Yến Bạch Thu trong lòng nói thầm, chẳng lẽ tiểu cô nương coi trọng trưởng phòng tiên sinh của Tư đại ca?
Bộ dáng ngượng ngùng kia, thật sự rất khả nghi.
Yến Bạch Thu liền thu hồi hai mắt, tiếp tục cùng Tư Trấn Khấu nói chuyện phiếm.
Yến Bạch Thu nâng má, ngồi ở đối diện Tư Trấn Khấu, y đang nói thề thân thế của mình, hơn nữa còn nói đến ấm thực kinh thành và phong cảnh kinh thành.
Yến Bạch Thu cảm thấy rất là hứng thú với đề tài này, Tư Trấn Khấu thấy hai mắt hắn tỏa sáng, lại tập trung tinh thần nghe, liền đem những gì ở kinh thành và những gì mình chứng kiến giảng cho Yến Bạch Thu nghe.
"Ở kinh thành, đại tửu lâu, đài đình lầu các, đồ ăn vặt nhiều không đáng xuể, liền nói tới hương vị thịt nướng, mỗi nhà đều có một cỗ hương vị đặc trưng riêng. Còn có cách chế thịt bò, cũng là có một phen phong vị. Đến nỗi hẻm phố nhỏ kinh thành đều có rất nhiều loại đồ ăn vặt, chỉ cần một bát hoành thánh hương vị cũng rất tuyệt...."
Yến Bạch Thu nghe mà liên tục cảm thán, vẫn luôn duy trì sự sùng bái lại phiền muộn trong lòng.
Hắn còn tưởng rằng chính mình làm đồ ăn đã khá tốt, lại vừa nghe, nguyên lại nhân hữu ngoại nhân, thiên hữu ngoại thiên.
Tư Trấn Khấu cũng để ý hắn mất mát, không khỏi cười khẽ, ý cười rất nhạt nhẽo, bất quá đối với người luôn mang một khuôn mặt lạnh, mạt cười đó đã là cực hạn.
"Những món đồ đó ta đã từng ăn qua, lại so với đồ ăn ngươi đã làm, những thứ đó đều không tính là gì cả!"
Yến Bạch Thu vui vẻ rạo rực:"Thật vậy chăng?"
Tư Trấn Khấu gật đầu, đang chuẩn bị hảo hảo khích lệ Yến Bạch Thu vài câu, biểu đạt tâm ý vui sướиɠ của chính mình, cũng làm Yến Bạch Thu đối với chính mình càng thêm tự tin. Ở cùng với Yến Bạch Thu một thời gian, Tư Trấn Khấu cũng phát hiện, tính cách Yến Bạch Thu có chút mềm yếu, đồng thời cũng dễ dàng tự mình phủ định, luôn lo lắng mình làm không tốt, lâm vào loại trạng thái mê mang. Loại tình huống này thật không tốt, trước kia y cũng đã từng gặp một người như vậy, đó là huynh đệ trước kia của y ở kinh thành, người trong nhà đông đảo, cả gia đình đều ở bên nhau, có người huynh đệ không nên thân, cả ngày lấy hài tử trút giận, không phải đánh chính là mắng, chính mình vô dụng liền đem hết tất cả oán khí trút giận lên người hài tử, còn dùng các ngôn ngữ đả kích, tàn nhẫn khắc nghiệt nhất đâm hài tử bị thương.
Cuối cùng tiểu hài tử kia trở thành một người nhút nhát, tự ti, gặp người không dám ngẩng đầu, bị đánh cũng không dám đánh trả, không dám cùng bạn bè chơi, khi ăn uống cũng thật cẩn thận, ánh mắt luôn trốn tránh, cực kỳ đáng thương nhưng trong nhà cũng không có ai đau.
Tư Trấn Khấu một chút cũng không muốn Cầu Cầu nhà mình cũng sẽ trở lên như vậy.
Lúc này Lăng Cửu đi ra ngoài một hồi lâu cũng đã trở về, thần sắc hoảng loạn, nhìn thấy Tư Trấn Khấu thì lại gần thì thầm vài câu, sắc mặt Tư Trấn Khấu tức khắc âm trầm xuống.