- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Địa Chủ
- Chương 56
Tiểu Địa Chủ
Chương 56
Beta lần 1: Mun
Yến Bạch Thu không phải tượng đất tùy ý để người xoa bóp, thái độ vẫn kiên quyết như cũ:" Ta vẫn câu nói kia, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể mua năm cân, ngươi xem có mua được không?"
Nam nhân trung niên kia không dự đoán được thái độ Yến Bạch Thu kiên quyết như vậy, đôi mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Yến Bạch Thu như là cố tình ẩn nhẫn cái gì, sau hít thật sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn là thoả hiệp.
"Cho ta năm cân." Nam nhân trung niên kia rống giận.
Người này có tật xấu đi, chỉ là mua ngư hoàn, sao lại tức giận như vậy?
Yến Bạch Thu không rõ nguyên do, cũng không để ý người này vì sao sinh khí, dùng giỏ tre đựng tốt ngư hoàn.
Người tới mua ngư hoàn rất nhiều, trước cửa hàng nhỏ kín hết chỗ, nối liền không dứt. Người nhà họ Yến vội đến khí thế ngất trời, người mua vịt kho cũng một hàng người, tổng thể mà nói, tâm tình buổi sáng nay phi thường không tồi. Trừ bỏ hai người cá biệt, Yến Bạch Thu đã nói như vậy nhưng vẫn cố tình gây sự (ed:chắc 2 người này là đc quán khác thuê tới) nhưng vì có quá nhiều người không thể biểu hiện sự hung ác nên cuối cùng vẫn chỉ có thể mua năm cân.
Bán ngư hoàn hai canh giờ, thời điểm Tư Trấn Khấu lại đây, thấy cửa hàng khí thế ngất trời, còn qua hỗ trợ. Tu Trấn Khấu đối với cân lượng rất có xúc cảm (anh công căn cân chuẩn lắm luôn ó), vì thế múc ngư hoàn liền do y phụ trách.
Yến Bạch Sinh đành phải nhường chỗ, múc ngư hoàn nhìn thì thấy nhẹ nhàng, nhưng một trên một dưới, khom lưng, ngồi xổm, tới tới lui lui, ông căn cân không chuẩn, thêm thêm bớt bớt, lại thêm ông đã có tuổi, thân thể lại mập, ngẩng lên cúi xuống vài lần, cũng mệt hô hô thở hổn hển, eo lưng đều đau. Lại thấy Tư Trấn Khấu tiếp nhận chỗ mình, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Yến Bạch Thu nhìn cha yên lặng lui ra, Tư Trấn Khấu chân tay chuẩn, mỗi lần khách nhân yêu cầu nhiều-ít, cầm gáo múc lên xuống, cho vào cân, chuẩn đến khó có thể tin, Yến Bạch Thu cầm giá cân cho vào giỏ tre, hai người kết hợp phá lệ hài hoà. Vì thế, khi hai người kết hợp bán ngư hoàn, tốc độ thật mau, thời gian có thể nói là nhanh hơn một nửa.
Khi thấy người đến mua ngư hoàn đã gần hết, người nhà họ Yến rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Người không mua được ngư hoàn có chút không cam lòng, lại nghe tiểu lão bản nói ngày mai có bán, lúc này mới yên tâm.
Ngư hoàn bán xong đã là giờ Tỵ (9-11h), thời gian còn sớm, những người đến mua ngư hoàn đều là bộ phận khách hàng trước đây có đến cửa hàng ăn lẩu cay, lúc này không còn có tới.
Các loại phối thái đã sớm đưa tới, đặt ở cửa sau viện, chờ người rửa sạch sẽ. Bởi vì ngư hoàn cần nước, khách nhân tới cửa hàng lại nhiều, mặt đất cửa hàng ướt dầm dề (ed: chỗ này ý là vì ngư hoàn ngâm trong nc, múc lên múc xuống bị té ra, rồi người này người kia dẫm vào nên bẩn ý), liền phải rửa lại sạch sẽ
Yến Bạch Thu lộ ra tươi cười cảm kích:" Hôm nay thật sự cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi tới hỗ trợ, ngư hoàn này có khi phải bán đến giữa trưa đi."
Cũng không phải nói quá, mà là nhiều, dùng cân đòn lại không thuận tay, cũng may có Tư Trấn Khấu lại đây, Yến Bạch Thu cảm thấy thật thần kỳ, cân đòn một tá, chỉ cần múc một lần là đủ, không nghiêng không lệch, không thiếu không thừa, sức tính toán quá tốt.
Tư Trấn Khấu nhìn cậu một cái, thấy cậu mệt, cái miệng nhỏ th0 dốc, khuôn mặt phì đô có chút đỏ ửng, từng giọt mồ hôi tinh tế ở trên trán, vươn tay, thời điểm sắp tới gần cái trán, nhìn nhìn Yến Bạch Sinh cách đó không xa vẫn đang quan sát Yến Bạch Thu, vô cùng bình tĩnh lau lau mồ hôi.
Yến Bạch Thu có chút mơ hồ nói:" Làm sao vậy?"
Tư Trấn Khấu nhàn nhạt nói:" Có chút dơ, ta lau cho ngươi."
Yến Bạch Thu không nghi ngờ y, tin là thật còn vạn phần cảm tạ đối phương.
Yến Bạch Sinh nhìn thấy hết thảy, đột nhiên có điểm xúc động muốn lệ rơi đầy mặt:" Cầu Cầu, ngươi ngây thơ quá a, vậy ngươi cũng tin sao?"
Yến Bạch Thu thấy Tư Trấn Khấu giúp mình, thực cảm kích, lôi kéo y ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Ngươi nghỉ trước, trong chốc lát ta làm gì cho ngươi ăn, đừng vội đi." Yến Bạch Thu vui mừng đi thu thập đồ vật, lại nhìn nồi sắt đang hầm canh xương, rất tốt, đã nấu hảo.
Tư Trấn Khấu cũng không có việc gì, Yến Bạch Thu bảo y ngồi, y thật đúng là thành thành thật thật ngồi xuống.
Đối với người tới cửa hỗ trợ, người nhà họ Yến thập phần vui mừng, đối với Tư Trấn Khấu thập phần khách khí.
Tư Trấn Khấu ngồi ở trên ghế trong chốc lát, nhìn Yến Bạch Thu xoay quanh vội tới vội lui, dọn thùng gỗ, bồn gỗ, dọn mặt đất, cuối cùng đi theo người nhà đi ra hậu viện rửa rau buổi sáng người ta đưa tới.
Y nghĩ nghĩ cũng đi theo vào.
Người nhà họ Yến cảm thấy thực ngoài ý muốn, Yến Bạch Thu cũng cảm thấy như vậy, nhìn Tư Trấn Khấu khom lưng ngồi xổm, theo chân bọn họ cùng rửa rau ở bồn gỗ, cảm thấy phá lệ không chân thật, còn có ngượng ngùng.
"Này, này Tư đại ca, ngươi quá khách khí, cái đó chúng ta làm là tốt rồi, ngươi vào trong tiệm ngồi trong chốc lát, chúng ta làm chút là xong." Yến Bạch Thu có chút ngại ngùng.
Người này giúp nhiều như vậy, hiện tại ngay cả việc rửa rau cũng động thủ làm, có phải hay không có điểm quá cần mẫn?
"Ta nhàn rỗi không có việc gì, hơn nữa mấy việc này cũng không mệt."
Yến Bạch Sinh buồn rầu rửa rau, bi thương nhặt hành. Cầu Cầu hoàn toàn định là bị ăn toàn bộ a, ban đầu cũng chỉ là bên ngoài, hiện tại thì tốt rồi, người ta quá tự động, quá tự giác, vào trong nhà luôn rồi.
Cố tình đối phương khí tràng cường đại, thân hình lại cường tráng, thể trạng to lớn, một bộ người sống chớ tới gần, ông có thể quát đối phương "lăn"____sao?1
Rất nhiều lần lời nói sắp phun ra khỏi yết hầu, Yến Bạch Sinh lại cố gắng nuốt xuống.
Đối phương không có làm chuyện xấu, hơn nữa vẫn luôn nhiều lần hỗ trợ, ông mà nói ra phỏng trừng không phải người.
Liễu Thanh Mai ban đầu cũng chỉ là nghe từ trong miệng nhi tử, lúc này một bên rửa đồ ăn, một bên dùng dư quang khoé mắt đánh giá đối phương, cảm thấy tiểu gia hoả này mặt mày trong sáng, tuy rằng có một vết sẹo phá tướng, nhưng nhìn ra vẫn rất tuấn lãng. Tiểu gia hoả này luân phiên đối với Cầu Cầu nhà nàng xum xoe, mới đầu nàng cũng không có hướng tới phương diện này mà suy nghĩ, nhưng hiện tại người ta đã chạy đến tận trong nhà, còn phá lệ thành thật.
Này rõ là tiết tấu theo đuổi Cầu Cầu nhà nàng a. Lực tiếp thu của Liễu Thanh Mai vẫn rất là cường đại, nàng hướng tới nam nhân nhà mình làm mặt quỷ, làm phu thê lâu như vậy, sự ăn ý lẫn nhau vẫn phải có, Yến Bạch Sinh nhìn thê tử dò hỏi, chán nản gật gật đầu.
Thật đúng chính là y a.
Liễu Thanh Mai híp mắt lại, lại nhìn mặt Tư Trấn Khấu, lại nói, người này làm việc thật giỏi, tay chân mau, làm việc nhanh nhẹn, một người có thể làm được việc của hai người.
Xem ra người này thật đúng là vừa mắt Cầu Cầu nhà mình a, chỉ nhìn điểm có thể ngồi xổm xuống theo chân bọn họ cùng nhau rửa rau nàng đã cảm thấy tiểu gia hoả này so với tên thư sinh chó má kia hơn gấp không biết bao nhiêu lần.
Liễu Thanh Mai cảm thấy người này cũng không tệ lắm, hơn nữa Cầu Cầu cũng rất thích thú, trong lòng nàng liền cân nhắc, chờ có chút thời gian, có chút tiền, liền nhờ người hỏi thăm người này nhân phẩm như thế nào.
Tư Trấn Khấu còn không biết người nhà họ Yến đối với y đã có chuyển biến, đối với bố mẹ chồng tương lai đã bước đầu được tán thành.
Rửa sạch xong đồ ăn, Tư Trấn Khấu còn hỗ trợ xuyến đồ ăn, thoạt nhìn rất thuần thục, không giống như tay mơ. Sau khi vội xong, Tư Trấn Khấu còn lưu lại cửa hàng hỗ trợ, tỷ như nguyên bản là Yến Bạch Sinh dọn chén bát, hôm nay y liền đoạt đến tay.
Tư Trấn Khấu cũng nhìn ra, cha vợ tương lai tựa hồ cũng có cái nhìn khác về y, cho nên y càng ra sức làm việc hơn.
Yến Bạch Sinh thân thể cồng kềnh, không có sức lực hảo như người trẻ tuổi, mỗi khi làm việc, đều bị đối phương đoạt đi, ông nghẹn cả một bụng khí, nhưng lại rất bất đắc dĩ.
Tiểu gia hoả này là giúp hắn a, chính là hắn một chút đều không muốn được hỗ trợ. Ông cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Một vòng chén đũa được dọn sạch sẽ, một lúc sau không có việc gì làm, Yến Bạch Sinh kéo Tư Trấn Khấu cả người phóng ra khí lạnh qua một góc nói chuyện.
"Cái kia, cái kia...." Yến Bạch Sinh có chút nói lắp, hắn còn không biết Tư Trấn Khấu được gọi là gì.
Tư Trấn Khấu sống lưng thẳng tắp, thái độ cực tốt:" Bá bá, kêu ta là Tư Trấn Khấu, là người bán thịt heo bên kia phố, mỗi ngày kiếm hai trăm lượng bạc trắng thu vào, tiền tài đều quản lý thoả đáng, đều để đó không có tiêu hao bao nhiêu tiền tài, hiện có một toà nhà, trong nhà có hai người hầu đều giỏi làm việc." Sau đó dừng một chút:" Bá Bá kêu ta là Trấn Khấu đi."
Lăng Cửu, Thẩm Trác tạm thời liền xin lỗi, đem các ngươi bảo làm người hầu trước.
Tư Trấn Khấu cảm thấy hẳn là đem lợi tức chính mình truyền đạt cho cha vợ, nói như vậy cho cha vợ khi nhìn đến y cũng biết y biết quản lý phương diện tiền tài, hẳn là có thể suy sét tới y.
Yến Bạch Sinh nghẹn, khoé mắt giật giật:"...."
Có người tự báo gia môn như vậy sao?
Mới lần đầu tiên nói chuyện, liền đem tiền tài trong nhà nói cho người ngoài, đừng cho là ta không biết ngươi dụng tâm hiểm ác a.
Khẳng định là nhìn trúng Cầu Cầu nhà ta.
Quá đáng giận, tâm tư này cũng quá rõ ràng đi, bất quá nghe điều Tư Trấn Khấu vừa nói, trong nhà cũng không tồi a, thu thập tốt còn có người hầu...
Khụ khụ, lệch khỏi trọng điểm, Yến Bạch Sinh thanh thanh yết hầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:" Trấn Khấu a, việc này không cần ngươi tới làm, ta làm là được, ngươi vẫn là ra bên ngoài ăn chút gì đi."
Lăn nhanh lên a.
Dụng tâm hiểm ác, đừng mơ dễ dàng đả động hắn như vậy, Yến Bạch Sinh căm giận nghĩ, hắn phải nghiêm khắc trấn cửa ải cho nhi tử.
Sắc mặt Tư Trấn Khấu hơi ấm áp nói:" Bá bá, ngươi chớ khách khí, hôm nay ta cũng không có việc gì, việc này cũng không nặng nhọc gì, chỉ là dọn mấy cái chén mà thôi."
Yến Bạch Sinh vội vã nói:" Nhưng, nhưng mà nhà ngươi không có việc gì sao?"
Cho nên, lăn nhanh nên a.
Đừng đứng đoạt việc của ông a, ở lâu dài nhà bọn họ, Cầu Cầu khẳng định sẽ bị câu đi a.
Tâm ông đau a.
"Không có a, cửa hàng kia của ta có người hầu nhìn, ta đi cũng không có việc gì, hơn nữa hôm nay ta tới, cũng có chuyện muốn nói, chờ hết khách rồi, liền cùng Cầu Cầu nói chuyện cửa hàng. Cho nên hôm nay ta cũng tiện đường lại đây, bá bá ngươi cũng đã lớn tuổi, việc nặng nhọc, dơ dáy để ta làm là được, ngươi ở một bên nghỉ ngơi một lát." Tư Trấn Khấu hôm nay nói một câu dài nhất trong đời y, nói xong lại đi dọn chén bát.
Yến Bạch Sinh thấy như vậy có chút cảm động nhưng chút cảm động đó một chút liền bị vứt lên chín tầng mây.
Cầu Cầu.+
Ngươi dựa vào cái gì mà dám kêu nhũ danh Cầu Cầu.
Cầu Cầu chính là tên chỉ người nhà họ Yến mới có thể gọi, ngươi đồ không biết xấu hổ!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Địa Chủ
- Chương 56