Người phía sau lưng chỉ trúng một mũi tên, mà trên người Tư Trấn Khấu trúng năm, sáu mũi tên, theo sau y là một đội quân nhỏ, sau khi Tư Trấn Khấu bước vào quân doanh, những người này đứng bên ngoài canh gác.
Quân y hay đi theo chiến sĩ ra chiến trường, nhưng có những quân y tuổi già, y thuật lại cao, thường sẽ ở lại quân doanh.
"Người tới! Mau tới, cứu giá! Cứu giá!" Một binh sĩ lớn tiếng gọi, những người binh sĩ ở lại quân doanh tiến lên, thật cẩn thận nâng người trên lưng Tư Trấn Khấu xuống.
Người nọ chỉ còn một hơi thở, đôi mắt nửa híp, khóe miệng chảy ra vệt máu màu đen, đôi môi tím ngắt, khi biết được đang ở quân doanh, lúc này mới thả lỏng tinh thần, chỉ là đồng tử gã đã có chút tan rã, trước mắt mơ hồ không rõ, tới nước này rồi, đã là nỏ mạnh hết đà, lúc này buông lỏng, nhắm hai mắt lại.
"Hoành thượng!" Tiếng kêu thê lương văng vẳng bên tai.
Nước, các loại băng gạc, dược liệu, chuẩn bị để rút mũi tên, đều là cảnh tượng vội vàng, không khí trong lều trại cực kỳ khẩn trương, tâm trạng mỗi người đều treo lơ lửng, ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn.
Đây chính là đương kim hoàng thượng a, thiên chi kiêu tử a, nếu người này nằm đây vạn nhất có chuyện gì, đầu của bọn họ sẽ có khả năng phải chuyển chỗ a.
Cơ hồ tất cả đại phu đều tới chẩn bệnh cho hoàng thượng, còn Tư Trấn Khấu và các binh lính bị thương khác tạm thời không có ai để ý, lúc này mọi người đều chỉ để ý đến an nguy của hoàng đế, còn nơi nào quan tâm đến bọn họ.
Trước mặt Tư Trấn Khấu biến thành màu đen, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, mũi tên trên người y không nhiều lắm, chủ yếu tập trung ở cánh tay cùng chân, một đường trở về, máu chảy không ít, hơn nữa trong tên có độc, làm thần chí y có chút mơ hồ.
Chẳng lẽ phải chết ở chỗ này ư?
Không, trong đầu y không ngừng có âm thanh nói cho y biết, trước hết cần phải rời đi khỏi nơi này, y muốn sống sót, trong nhà còn có người đang chờ y trở về, y phải trở về.
Tư Trấn Khấu sờ soạn mũi tên xuyên qua đùi, dùng sức kéo một cái, đơn giản băng bó miệng vết thương lại một lần nữ rách ra, những băng gạc đó nhanh chóng nhiễm hồng, mà đau đớn tê tâm phế liệt này nhanh chóng khiến Tư Trấn Khấu tỉnh táo lại đôi chút.
"Ngô.... " Tư Trấn Khấu cau mày, chịu đựng cơn đau, y chật vật chống trên mặt đất, muốn bò dậy.
Giờ phút này, cả người y đều là máu, quần áo tả tơi, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, trong lều trại đều là đại phu đang hầu hạ hoàng đế, bộ dáng người kia như nửa chết nửa sống không có phản ứng.
Tư Trấn Khấu hít sâu một hơi, khé cắn môi, cuối cùng là cố gắng bò ra khỏi lều trại, y vừa bò ra lều trại, binh lính bên ngoài thấy được, hoảng loạn đỡ Tư Trấn Khấu lên.
"Tướng quân, thương thế của ngươi thế nào? Ngươi như thế nào lại ra đây, không có đại phu xem cho ngài sao?" Tuy rằng mới có mấy tháng, các binh lính này đối với y cực kỳ chân thành cùng kính yêu, không ít người bởi vì sùng bái, người của Tư gia ở quân doanh có uy tín rất cao. Tư Trấn Khấu lại có dũng có mưu, ra trận gϊếŧ địch chưa bao giờ nương tay, chính phục được không ít binh lính.
Tư Trấn Khấu cảm thấy thời gian thanh tỉnh của mình thật sự không còn nhiều lắm, y không có thời gian dư thừa vô nghĩa, y đi ra đây, chính là muốn mấy binh lính không có tiếng tăm gì hỗ trợ.
Y hiện tại trừ bỏ có thể tự cứu, thì không có biện pháp khác.
"Các ngươi đem ta nâng về trại của ta, trên người ta bị thương, trong chốc lát phải phiền toái các ngươi.x
Binh lính không ngốc, vừa nghe lời này, lập tức đã biết, mỗi người đều nhìn Tư Trấn Khấu đến đỏ mắt, dùng tốc độ nhanh nhất nâng Tư Trấn Khấu trở về.
"Tướng quân, ngươi nói chúng ta làm." Binh lính tuy không giỏi như đại phu, nhưng những vết thương đơn giản như băng bó thì vẫn biết sơ qua.
Tiến lên có năm người, một đám nghẹn khí, bộ dáng nghiêm chỉnh chờ phân phó, hơ đao nhỏ trên lửa để tiêu độc cùng khử trùng, chuẩn bị băng vải, thuốc mỡ, còn có nước ấm.
"Hảo, trong chốc lát các ngươi cứ dựa theo lời ta mà làm.... " Tư Trấn Khấu không có quên Yến Bạch Thu đã cho mình một viên đan dược kỳ lạ.
Khi đưa hoàng thượng về quân doanh, nhìn mọi người đều vây quanh hoàng đế, giúp người kia rút mũi tên, giải độc, cầm máu, đắp thuốc, trong lòng Tư Trấn Khấu có loại ảo giác được giải hận.
Người Tư gia, vì hoàng triều mà khai nguyên, có thể nói là có công lao lập hạ, mấy thế hệ vẫn là vì đế vương đóng giữ biên cương giúp giang sơn vững chắc, nhưng kết quả lại đổi lấy kết quả như thế này. Ở một khác y thanh tỉnh kia, một khắc y bò ra bên ngoài cầu cứu kia, y lấy ra viên đan dược, y không có đại công vô tư mà dâng hiến lên, đặc biệt là khi nghe được các đại phu kia nói, không ngăn được máu, hơi thở mỏng manh, một khắc đó y cảm thấy rất vui sướиɠ, không còn chút do dự nào đem viên dược nuốt xuống.
Đan dược kia mùi hương thanh mát, khi mở hộp ra, mùi hương liền bay ra, nhưng bên trong lều trại đều là người, một đám biểu tình khẩn trương, căn bản không có để ý một kẻ nửa sống nửa chết, lực chú ý đều ở trên người hoàng thượng, bởi vậy khi Tư Trấn Khấu nuốt vào viên dược kia, không ai phát hiện.
Nếu không nuốt đan dược, bản thân lại bị bắn thành cái sàng, lại không có người tới cứu chữa, sớm muộn y cũng sẽ bị mất máu mà chết.
Trực tiếp cầm kéo cắt bỏ quần áo, ngực một mũi tên, bụng một mũi tên, trên đùi có hai mũi tên, mỗi cánh tay một con, sau khi nghe y phân phó, các binh lính liền rút mũi tên cho y, tuy rằng có thuốc tê giảm bớt đau đớn, nhưng không biết vì sao, đầu óc Tư Trấn Khấu lại rất thanh tỉnh.
Chờ mũi tên được loại bỏ hoàn toàn, đắp dược băng bó, người Tư Trấn Khấu bị băng bó giống như cái bánh chưng, nhưng chính là như vậy, nhưng khiến y thập phần an tâm.
Y không biểu hiện gì khác lạ ở bên ngoài, nếu đoạn mũi tên còn ở trong người, lại trúng kịch độc, y có thể sống qua ngày mai, tất nhiên sẽ khiến người khác hoài nghi, y cần phải để bản thân được bao bọc nhất có thể.
Sau khi uống mấy chén thuốc giải độc, Tư Trấn Khấu rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, mệt mỏi quá độ cùng thân thể bị thương nghiêm trọng khiến y không thể không nhắm mắt lại.
Mấy binh lính này đều cực kỳ trung thành và tận tâm, đơn giản tự nhổ mũi tên, băng bó xong, thu thập một chút trong lều, vài người chia nhau thành mấy ban, chia nhau chăm sóc.
"Này, rốt cuộc chuyện là như thế nào a, như thế nào hoàng thượng cũng bị thương?" Người binh lính kia vẫn luôn thủ vệ ở quân doanh, không rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng tin tức này cũng không phải bí mật, chỉ cần đi ra ngoài nghe ngóng một chút, liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Hai người ở chỗ này thủ một ngày, bởi vì ăn không ngồi rồi, ngẫu nhiên nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
"Việc này, người bên ngoài đều đã biết hết, ngươi cũng biết a, hoàng thượng muốn ngự giá thân chinh, muốn chiết sát hoàn toàn Man tộc đó, nhưng đám người Man tộc một đám đều cường hãn, thân thể lại to khỏe trời sinh, nhanh nhẹn lại dũng mãnh, sức lực vô cùng lớn, ở vùng khỉ ho cò gáy này còn có thể sinh tồn, không thể không nói họ thích ứng rất tốt. Muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt bọn họ, ngươi nghĩ có khả năng sao?" Người binh lính kia nói chuyện này cũng không khỏi thở dài.
Binh lính không hiểu rõ tình huống kia trợn tròn đôi mắt hỏi:"Nhưng việc này có quan hệ gì tới việc hoàng thượng bị thương đâu?"
"Người Man tộc không giống với chúng ta ở bên này, họ đều ở cùng một chỗ, Man tộc luôn thích trốn đông trốn tây, nơi càng có nhiều xó xỉnh, tìm kiếm càng thêm khó khăn, hoàng đế hạ lệnh muốn tìm kiếm toàn bộ để chu sát, mỗi lần đánh người Man đều đuổi tận gϊếŧ tuyệt, thừa thắng xông lên."
Ánh mắt tiểu binh lính lấp lánh, sau khi hoàng đế tới, sĩ khí quân doanh tăng vọt, hơn nữa hoàng đế bệ hạ cũng đã nói, đem người Man tộc gϊếŧ không lưu lại một người, khiến họ không thể đứng lên một lần nữa, hoàng triều sẽ được mưa thuận gió hòa, quốc thái minh an, đây là chuyện tốt a.
Ý tưởng tốt đẹp ấy khiến rất nhiều binh lính hưng phấn, giống như được tiêm máu gà, không màng sống chết.
"Đây là chuyện tốt a, không có tộc Man du sẽ được về nhà, hơn nữa ta còn có thể cưới tiểu hoa cách vách, nàng viết thư cho ta, nàng nói sẽ luôn chờ ta." Gương mặt tiểu binh lính hồng hồng.
Binh lính kia lắc đầu:"Dù không có Man tộc cũng sẽ có các nước khác, chiến tranh từ cổ chí kim đều có, đó là điều không thể tránh khỏi. Ngươi có biết, chính là bởi vì hoàng đế ngự giá thân chinh, vì mỗi lần thừa thắng xông lên, những người Man tộc đó đều liều chết chống lại, bên ta chết đi rất nhiều tướng sĩ, Tư tướng quân đã từng nói với bệ hạ, giặc cùng đường đừng đuổi theo, nhưng lần này trong quân doanh phần lớn là người của bệ hạ, đều muốn lấy lòng bệ hạ, nào để tướng quân vào mắt. Trước đây may mắn vài lần đem mấy bộ lạc kia đánh thắng, mà lần này, lại không có chạy thoát.... "
Tiểu binh lính há to miệng, trong thời gian ngắn thế nhưng vô pháp nói tiếp.
Binh lính kia tiếp tục nói:"Mọi người đánh giặc đều biết một đạo lý, giặc cùng đường mà vẫn đuổi theo, sẽ rơi vào bẫy của địch nhân, người sắp chết phản công sẽ rất ghê gớm, nhưng cố tình.... "
Tiểu binh lính xoa nước mắt, yên lặng nhìn thoáng qua Tư Trấn Khấu nằm trên giường, nhỏ giọng nói:"Tư tướng quân hẳn sẽ không có việc gì."
"Ân, khẳng định sẽ không có việc gì."
Bọn họ lại tiếp rực canh giữ một đêm, trong lúc Tư Trấn Khấu ý thức mơ hồ, trong trạng thái hôn mê, vẫn còn biết nuốt xuống nước mà binh lính uy. Mà đêm nay, lúc trời gần về sáng, quân doanh vang lên tiếng khóc than thật to, âm thanh đám người xôn xao rất lớn, tiếng ồn ào, tiếng khóc la, tựa hồ đã xảy ra chuyện gì, sau đó không biết sao lại bị đè ép xuống.
Hai tiểu binh lính ở ngoài lều trại, không biết tình huống ở bên ngoài, muốn đi hỏi thăm, nhưng người bên kia một đám miệng kín như bưng, nhưng cái loại không khí bi thương cùng hiu quạnh kia muốn che giấu cũng không được, hai người đều theo bản năng nhìn thấy bất an cùng hoảng sợ trong mắt đối phương.