- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Địa Chủ
- Chương 117
Tiểu Địa Chủ
Chương 117
"Khụ khụ, Tiểu Xuyên, mấy ngày hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, trong kinh thành tới không ít người, Lăng Cửu sở dĩ không xuất hiện, là bởi phải đi tránh né, nếu đi theo Tư đại ca ra chiến trường, ngươi cảm thấy hắn còn có mạng mà trở về sao?" Yến Bạch Thu nói nhỏ, khi nhắc tới Tư Trấn Khấu, giọng nói có chút yếu ớt.
Hoàng Bách Xuyên ngẩn ngơ, có chút chết lặng, tựa hồ nghĩ tới cái gì:"Lăng Cửu chẳng lẽ cũng có quan hệ tới vụ án năm đó?"
Tân hoàng đăng cơ cũng mới chỉ được mấy năm, vừa lên ngôi là bắt đầu thị uy, lấy những lão thần tử trung thành với tiên hoàng khai đao. Vì củng cố địa vị của mình, cũng như thay đổi các quan lại thành người của mình, chuyện này dù là triều đại nào cũng sẽ phát sinh. Những năm đó trong kinh thành gió thổi cỏ lay, nháo tới mức dư luận xôn xao, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, sợ mọi chuyện đổ lên đầu mình.
Hoàng Bách Xuyên nghe Yến Bạch Thu nói tới chuyện này, nháy mắt liền nghĩ tới, lại nhìn ánh mắt ngưng trọng của Yến Bạch Thu, cũng biết việc này rất nghiêm trọng, không khỏi càng lo lắng cho Lăng Cửu.
"Việc này Lăng Cửu có cùng ngươi nói qua không?" Yến Bạch Thu nhìn Hoàng Bách Xuyên liếc mắt một cái.
"Ân.... " Không biết như thế nào, đối với mọi chuyện đã qua, vẫn hoàn toàn không biết gì về Lăng Cửu cả, Hoàng Bách Xuyên đột nhiên có chút hoảng hốt.
Xem ra, hắn thật sự chưa bao giờ hiểu rõ về người này.
Có phải hay không là Lăng Cửu đang đùa giỡn với hắn a, bằng không chuyện gì cũng đều không có nói cho hắn, ngay cả chuyện đột nhiên rời đi cũng không nói với hắn nửa lời, tưởng tượng như vậy, trong lòng Hoàng Bách Xuyên có chút vi diệu.
Yến Bạch Thu cảm giác có khả năng mình đã nói sai, vội vàng cứu chữa, hắn cùng Tư Trấn Khấu tạm thời tách ra, nhưng Lăng Cửu là thật sự thích công tử mặc bạch y trước mắt này, trăm triệu lần không thể để xảy ra sự cố.
"Ngươi đừng suy nghĩ miên man a, Lăng Cửu phỏng chừng là sợ ngươi lo lắng, liên lụy vào chuyện đó, ta nghe nói chuyện trong nhà Lăng Cửu năm đó thật sự liên lụy rất lớn, lúc này mới không nói cho ngươi." Yến Bạch Thu lau mồ hôi một phen.
Hoàng Bách Xuyên bán tín bán nghi:"Phải không?"
"Đúng vậy, ta chưa từng thấy Lăng Cửu để ý tới ai như vậy, ngươi là người đầu tiên, phải biết rằng trước kia Lăng Cửu chưa từng chủ động cùng ai nói chuyện hay tiếp xúc, mặc dù là Tư đại ca, dưới tình huống tiếp xúc hàng ngày, cũng chỉ khi phân công công việc mới nói vài câu." Yến Bạch Thu dùng ngữ khí chắc nịch cùng kiên định để đảm bảo với đối phương.
Ánh mắt Hoàng Bách Xuyên có chút trốn tránh, bất quá nghe mấy câu chưa nghe qua bao giờ như vậy, lỗ tai không khỏi nóng lên, đáy lòng sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.
Nguyên lai, Lăng Cửu chỉ đối với hắn mới nói nhiều như vậy a.
Trong nháy mắt, mấy ngày nôn nóng, bực bội, bất mãn nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, chẳng những không còn chút oán trách nào, Hoàng Bách Xuyên còn cảm thấy phá lệ sảng khoái.
Thật tốt, so với được ăn một trăm bánh bơ kem còn muốn thỏa mãn hơn.
Yến Bạch Thu cười như không cười, chính là nhìn khiến Hoàng Bách Xuyên cảm thấy trong ngượng ngùng.
"Thế nào, bây giờ ngươi tin ta đi, Lăng Cửu thật sự thích ngươi, chỉ là nay thân bất do kỷ, nếu để ngươi liên lụy vào, hắn cũng không đành lòng, ngươi nhịn một chút, chờ Lăng Cửu trở về thì tốt rồi. "
Gương mặt như ngọc kia có chút đỏ lên, Yến Bạch Thu người này nói gì vậy a, cái gì mà kêu nhịn một chút, làm cho hắn cảm thấy bản thân giống như đang đói khát.
Vẫy vẫy đầu, Hoàng Bách Xuyên đem ý niệm bát nháo này ném ra sau đầu, tìm cái cớ nói:"Ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta đi sau bếp hỗ trợ." Dứt lời, cùng tay cùng chân chạy đi, suýt nữa vướng ngã, đem Yến Bạch Thu cười suýt gãy eo.
Sinh ý tửu lầu khá tốt, Yến Bạch Thu đi vào nơi nơi xoay chuyển, phát hiện hết thảy đều yên ổn liền yên tâm, chuẩn bị tới trước quầy nghỉ ngơi một lát. Lúc này một tiểu nhị trong quán kêu Vương Nhị Bảo, là một tiểu nhị nhanh nhạy nhất quán, đầu óc nhanh nhạy. Vương Nhị Bảo ở trong tiệm làm việc rất ra sức, Yến Bạch Thu cho hắn làm tổ trưởng, quản lí mấy người trong tay, tiền công cũng nhiều hơn một chút, người này ngày thường đều quản lý chuyện khách nhân.
Vương Nhị Bảo dáng người nhỏ nhỏ gầy gầy, da trắng, luôn mang vẻ mặt tươi cười.
"Tiểu lão bản, ta cùng ngươi nói chuyện này, mới vừa rồi ngươi không ở đây, Vương viên ngoại bên kia thị trấn nói muốn làm đại thọ 80 cho lão nhân trong nhà, muốn ngươi tự mình làm đầu bếp, làm một bàn đồ ăn ngon, hống lão nhân vui vẻ. Ta lúc ấy có nói cho hắn, rằng chuyện này ta không làm chủ được, phải hỏi ý kiến của ngươi. Tiểu lão bản, ngươi xem việc này có nhận được không?" Vương viên ngoại bên kia cũng là một thương nhân, trong nhà có tiền, mấy đời trong nhà đều ở cùng nhau, con cháu hòa thuận, nay lão gia tử thọ, con cháu hiếu thuận, cảm thấy không thiếu tiền, vì vậy khi đặt tiệc gia giá rất cao. Vương Nhị Bảo ở Cửu Cung Cách được một thời gian, vàng bạc cũng nhìn thấy không ít, lập tức động tâm, bất quá đầu óc hắn vẫn rất tỉnh táo, nên không có một câu liền đáp ứng. Chuyện này còn phải xem Yến Bạch Thu có nhàn rỗi hay không.
"Là tiệc mừng thọ đúng không?" Yến Bạch Thu nâng má, trầm tư trong chốc lát.
Vương Nhị Bảo gật đầu, đem lởi của Vương viên ngoại nhất nhất nói ra.
"Đúng vậy, lão gia tử kia tuổi cũng đã lớn, một ngày không đi được vài bước, liền muốn đem ngươi đi tới nhà bên đó, bọn họ biết tới Cửu Cung Cách chúng ta làm đồ ăn ngon, lại đặc sắc, muốn lão nhân nếm thử chút đồ ngon."
Yến Bạch Thu lấy tay gõ mặt quầy, đôi mắt híp lại, không ngừng suy tư, tiệc mừng thọ à.
Tiệc mừng thọ này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu làm tốt, khẩu vị phù hợp với lão nhân, đó chính là cả nhà cùng vui, nếu là không tốt, còn tâm sinh oán trách, dù sao cũng là ngày vui, không thể phát tác.
Kỳ thật, có người tới cửa mời đi làm tiệc mừng thọ là chuyện tốt, nhưng Yến Bạch Thu chưa làm lần nào a, hoàn toàn không có kinh nghiệm, hơn nữa hiện tại bên người không có ai....
Tư Trấn Khấu cũng không còn bên cạnh.
Nghĩ vậy, trong lòng Yến Bạch Thu lại có chút cô đơn.
Bất quá, sinh ý đã tới cửa, nào có đạo lý nào lại không làm, một lần nữa vực lên tinh thần, Yến Bạch Thu nghĩ nghĩ, nếu hắn muốn đem sinh ý của tửu lầu lớn mạnh hơn, vậy cần phải tận lực các khả năng đón ý nói hùa của khách nhân, tiếp cận thị trường, chỉ có danh tiếng tốt, sinh ý mới tốt lên. Tưởng tượng như vậy, Yến Bạch Thu lại cảm thấy việc này cũng không quá khó, vạn sự khởi đầu nan, chính mình hẳn là có can đảm để thử sức.
"Nếu họ tới lần nữa, ngươi hãy hỏi xem nhà họ làm to hay nhỏ, bao nhiêu bàn? Nếu là ta tự mình làm, chỉ có một người, nhiều lắm chỉ được ba bàn, không hơn được." Đây là Yến Bạch Thu đã tính toán, rốt cuộc năng lực của một người cũng có hạn, mỗi bàn cũng phải hai mươi món đồ ăn, gia tộc lớn ăn cơm, thường vây quanh bàn lớn, có vẻ không quá náo nhiệt.
Vương Nhị Bảo không hổ là tiểu nhị đắc lực nhất, hắn đã đem những việc này hỏi đến rõ ràng.
"Tiểu lão bản ngươi cứ yên tâm, ta đều đã hỏi, nhà bọn họ nhiều người, phỏng chừng có nhiều thân thích, làm tám bàn, bàn của lão thái gia kia liền để ngươi tự tay làm, ngươi cũng có thể đem theo người đi, miễn sao lão gia tử có thể vui vẻ." Mấy vấn đề này, Vương Nhị Bảo cũng đã hỏi ra, dẫu sao khi tửu lầu mới khai trương, đều là do một tay Yến Bạch Thu làm, nhưng cũng có nhiều món đứt quãng, nếu là tám bàn đồng thời ăn, chỉ có một mình lão bản làm, khẳng định là không được.
Hơn nữa tiểu lão bản bây giờ cũng đã có tiền, thật sự không cần vì chút tiền đó mà mệt thân.
Làm một tiểu nhị đủ tư cách là tận khả năng vì lão bản mà suy nghĩ.
Yến Bạch Thu rất vừa lòng với Vương Nhị Bảo, vui mừng nói:"Làm không tồi, lát ngươi qua nhà Vương viên ngoại nói với hắn, ta đồng ý làm tiệc thọ, đợi ta suy nghĩ các món ăn trong bữa tiệc, rồi sẽ cùng hắn thương nghị."
Vương Nhị Bảo vui mừng lên tiếng:"Vậy được, giờ ta sẽ qua nói với Vương viên ngoại." Nói xong liền nhanh chân đi qua chỗ Vương viên ngoại.
Yến Bạch Thu tự hỏi các thứ cần dùng ở tiệc mừng thọ.
Buồn rầu nhìn bút lông trong tay, hắn viết rất khó coi, chữ thô mà to, chữ này không thể trực tiếp đưa cho Vương viên ngoại, phải tìm người sao chép lại mới được, nếu bây giờ có Thẩm Trác ở đây thì tốt rồi.
Chữ của Thẩm Trác rất đẹp.
Nếu là chuẩn bị cho tiệc mừng thọ, tất nhiên cần có đào thọ, mỳ trường thọ, hai thứ này đều là cần thiết.
Nơi này đồ ngọt vừa trân quý lại hữu hạn, cho nên có thể làm bánh kem, coi như đó cũng là một thương cơ. (Cơ hội quảng bá)
Nếu là lão thọ, tự nhiên khẩu vị sẽ nghiêng về thanh đạm, nhưng lại không thể tất cả đều là thanh đạm. Người này già rồi, lớn tuổi, hơn phân nửa đời người cũng đã ăn qua không ít món, đầu lưỡi cũng đã nếm qua không ít mỹ thực. Số tuổi lớn lên, đầu lưỡi cũng mất dần đi tác dụng, vị giác không còn nhanh nhẹn như trước, ăn thứ gì nhiều là không còn vị giác. Không được quá nhạt nhẽo, không được quá thanh đạm, lại cũng không thể có khẩu vị quá nặng, khẩu vị nặng như nhiều thêm chút gia vị, nhiều thêm chút muối, hay thêm chút hương vị, k1ch thích đầu lưỡi, gia tăng cảm giác thèm ăn, nhưng cũng không thể quá cay, nếu không dạ dày của lão nhân sẽ không chịu nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Yến Bạch Thu cầm bút, chậm rãi viết ra các món mình có thể nghĩ tới, tận lực thỏa mãn lão nhân, đồng thời còn có các người khác.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Địa Chủ
- Chương 117