- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Địa Chủ
- Chương 104
Tiểu Địa Chủ
Chương 104
Cửa lớn mở ra, tiếng cười duyên bên trong đột nhiên im bặt.
Người được ngồi duy nhất bên trong nhã gian được các cung nữ vây quanh bên trong hình thành tư thế bảo hộ, người bóp vai, người bóp chân, phụ họa nhau nói giỡn, khi thấy Tư Trấn Khấu bước vào, yết hầu giống như bị ai đó nắm giữ, chẳng những không phát ra được âm thanh, ngay cả tay chân cũng không thể nhúc nhích.
Người ngồi được vây quanh chính giữa là một mĩ nhân tư thái kiều mị, cả người lộ ra khí quý, một thân xiêm y hoa lệ quý giá, dung nhan tinh xảo đến không thể bắt bẻ, những thứ đó không đáng nhắc đến, đáng chú ý chính là, dù ả không cần mở miệng cũng có một cỗ khí thế không giận mà uy.
Tư Trấn Khấu dĩ nhiên không sợ loại khí thế này, tròng mắt trừng qua các cung nữ, trực tiếp đi nhanh qua nói:"Ngươi tới nơi này làm cái gì? Còn ngại chuyện buổi sáng không đủ mất mặt?"
Nữ nhân dung nhan tinh xảo quý khí mười phần còn treo tươi cười trên mặt đột nhiên vặn vẹo, thoáng nhìn Tư Trấn Khấu trong chốc lát, nhìn thấy người này vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, trong lòng là một trận hận ý.
Đáng giận!
Đáng giận a!
Rõ ràng hiện tại nàng là quý phi nương nương trên vạn người, đến nơi nào cũng được mọi người tôn kính quý trọng, nhưng cố tình người này lại giống như vẫn luôn khıêυ khí©h, chọc giận nàng! (Sống chó như bà ai mà tôn trọng cho nổi trời)
Bất quá, ha hả, vậy thì như thế nào, chung quy nàng vẫn cao quý như vậy, không đến mức giống như người này, ngã xuống bùn đất, cái gì cũng đều không phải, trong lòng cười lạnh vài tiếng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ.
Nàng trăm đắng ngàn cay đi tới nơi này, chính là vì sự tình của bệ hạ, nếu không làm sao nàng sẽ tình nguyện chạy tới nơi thôn nhỏ hoang dã hẻo lánh như thế này?! (Ed: Ở trên M đặt là "ả" vì là người khác gọi, dòng trên đặt là "nàng" vì ả tự nói ả.)
Hít một hơi thật sâu, giờ phút này nàng tới đây, chính là vì xoay chuyển địa vị trong mắt hoàng đế, tuy rằng nàng là quý phi nương nương, mọi người đều cho rằng nàng rất được đắc sủng, nhưng chỉ có nàng biết, đó là khi Tư gia vẫn còn, nên nàng rất được sủng. Khi đó, quân vương hàng đêm đều ở tẩm cung của nàng, thích nàng tới mức dứt ra không nổi, nàng thật sự muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, dù là hoàng hậu cũng phải nhìn sắc mặt nàng hành sự. Nhưng sau khi Tư gia rớt đài, quý Phi nương nương như nàng địa vị đã không còn được như xưa.
Có người nói đó là do nàng không còn nhà mẹ đẻ dựa vào, cũng có người nói đế vương có người mới quên người xưa, cũng có người nói vì Tư gia có người chết trận, bệ hạ đối với nàng hổ thẹn...
Ở bên ngoài nàng vẫn là một sủng phi như cũ, tùy ý nàng ở trong cung đi ngang đi dọc, không có ai dám nói lời ngang dọc, nhưng nàng vẫn cảm thấy không đủ.
Số ngày bệ hạ tới tẩm cung nàng ngày càng ít, tuy rằng ban thưởng vẫn như cũ, quyền lợi cũng vẫn như cũ, nhưng chính là nàng cảm thấy vẫn không đủ.
Hừ!
Nếu không phải mấy người Tư gia kia bị lui tụt về phía sau, bệ hạ cũng sẽ không đối với nàng sinh ra nhiều cố kị, triều đình cũng sẽ không đối với bệ hạ sinh ra nhiều câu oán hận, nàng không ngừng một lần oán hận, nếu nàng không phải sinh ra ở Tư gia, không phải con gái phủ tướng quân, nàng chỉ là nữ nhi bá tánh bình thường, như vậy bệ hạ sẽ không đối với nàng có nhiều cố kỵ như vậy, đối với nàng càng thêm ân ái. (Đừng ai cản M, M muốn 🤬🤬🤬🤬)
Nữ nhân rơi vào vòng luẩn quẩn của tình yêu, luôn không tự chủ được rơi vào ảo tưởng, đặc biệt là nữ nhân không phân rõ được hiện thực cùng hư ảo kia, đầu óc chỉ luôn có một chấp nhất, cố chấp và ích kỷ đến cực điểm.
"Các ngươi đều đi ra ngoài đi." Ả đối với các cung nữ phía sau nói.
Mấy người cung nữ kia cũng biết nam nhân trước mắt cùng chủ tử nhà mình có quan hệ, tuy rằng quan hệ giữa hai người này rất cứng ngắc, nhưng rốt cuộc cũng là người một nhà, tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Vâng, thưa nương nương." Mấy cung nữ cúi đầu, nối đuôi nhau đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Nữ nhân chỉ vào cái ghế trống bên kia cái bàn nói:"Đến rồi, ngồi xuống đi, có cái gì muốn nói, giáp mặt ngồi xuống nói với nhau chẳng phải tốt hơn sao?"
Tư Trấn Khấu lại không nghe theo lời ả, như cũ đứng ở trước mặt ả.
"Không được."
"Ta hỏi ngươi, ngươi chạy trốn tới nơi này làm cái gì? Ta nhớ rõ ngươi đã sớm đi Túy Tiên lâu, nếu là ngươi nói cho ta ngươi chỉ tới nơi này ăn cơm, thì yên tâm, ta không bao giờ tin." Tư Trấn Khấu lạnh lùng nói.
Nữ nhận quý khí kia che miệng cười duyên, tựa hồ có chút tức giận Tư Trấn Khấu có loại thái độ nghi ngờ này, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, lại lần nữa bị tươi cười che giấu.
"Ngươi a, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là muốn tới đây ăn một bữa cơm a, hơn nữa ta biết được đây chính là tửu lầu do chính ngươi mở, liền lại đây nhìn đệ đệ tốt nha." Ả nói lời mềm nhẹ, nếu người ngoài nghe thấy những lời này, không biết sự thật bên trong thì thật đúng là sẽ nghĩ một tỷ tỷ tốt đau lòng đệ đệ nha.
Trong ánh mắt Tư Trấn Khấu ẩn chứa bão táp:"Cửa hàng này cũng không phải là ta mở, ta chỉ là tới đây hỗ trợ, người mở tửu lâu này là bạn lữ của ta."
Nữ nhân kia nghe thấy lời này liền dừng lại một chút, khóe miệng hiện lên tia châm chọc.
"Ta cũng nghe nói, hắn không phải là một đầu bếp sao? Vừa vặn, bảo hắn làm mấy món, ta sẽ mời mấy tỷ tỷ lại đây, thưởng thức đồ ăn do hắn làm, không phải là khá tốt..." Thanh âm này có chút âm dương quái khí, Tư Trấn Khấu nghe liền thập phần không thoải mái.
Tư Trấn Khấu lạnh lùng nói:"Bạn lữ ta hôm nay không thoải mái, sinh ý tửu lâu hôm nay cũng không làm, muốn ăn cơm thì đi nhà khác đi!"
"Ha hả, như thế nào vừa vặn ta tới thì không thoải mái, không phải là giả vờ đi..."
"Là giả vờ hay không thì như thế nào? Ngươi tới nơi này, tửu lầu này của ta chính là không thích ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ ở đây giống như kinh thành, có thể tùy ý ngươi bừa bãi. Ta còn muốn tiếp tục buôn bán, ngươi nếu thật sự muốn ăn cơm, đi nơi khác, nơi này không chào đón ngươi." Tư Trấn Khấu ánh mắt lạnh nhạt.
Nữ nhân kia tức tới run bần bật.
"Ngươi! Ngươi! Tư Trấn Khấu ngươi thật to gan, nếu ngươi thật sự không đem ta để vào mắt, ngươi ở đây coi rẻ quyền uy, nếu để hoàng đế biết được, không cần ta đi cáo trạng, cái đầu của ngươi cũng không giữ được!" Ả tức giận thở phì phò, rốt cuộc không thể giả vờ hiền lương thục đức được nữa.
Bởi vì có việc tới cầu Tư Trấn Khấu, cho nên buổi sáng nàng tới đây vẫn cố nén giận, tiếp tục đánh bài thân tình, hy vọng Tư Trấn Khấu xem lại tình xưa, cùng nàng trở về.
"Tư Trấn Khấu, ngươi thật sự là lá gan dài a, ở bên ngoài dân dã hai năm, liền tìm không biết một người là mặt hàng gì, không những không phải là con vương công quý tộc, tiểu thư hương dã cũng thôi đi, vậy mà là một tên heo béo, một thân toàn mỡ, dung mạo xấu xí bất kham, có phải hay không chính người này đem ngươi dạy hư. Loại người này đi theo bên người ngươi cũng là một vết nhơ, ngươi gày sau trở lại kinh thành, nếu muốn mời chào lại các thế lực, các gia đình có nữ nhân như thế nào muốn phụ thuộc vào ngươi, ngươi đây là làm người chế giễu a, A Khấu a, ta khuyên ngươi, tốt nhất đem cái vết nhơ này nhổ bỏ đi, nếu là ngươi không đành lòng, tỷ tỷ ta sẽ tìm một nơi hẻo lánh rồi kết liễu... "
Tư Trấn Khấu không thể nhịn được nữa, tiến lên một tay vung lên, một dấu bàn tay hồng hồng in dấu trên khuôn mặt tinh xảo của nữ nhân kia, nửa bên mặt xưng đỏ.
"Ngươi câm miệng cho ta! Chuyện của ta còn không đến lượt ngươi quản! Nếu ngươi còn ở đây dám nhiều lời thêm một câu, tin hay không ta liền xé miệng ngươi!" Tư Trấn Khấu cảm thấy mình đã xem nhẹ sự vô liêm sỉ của nữ nhân này rồi.
Che lại gương mặt nóng rát, nữ nhân kia ngoài cảm giác đau đớn trên mặt còn có thể cảm nhận được sự nhục nhã.
Đau đớn đối với nàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng nàng là quý phi nương nương, có thân phận cao quý, cho tới nay đều là được người tôn kính, ai nhìn thấy nàng đều phải dập đầu, đều phải dùng gương mặt tươi cười chào đón nàng. Không nói hiện tại nàng là một quý Phi nương nương, trước kia khi còn ở trong phủ tướng quân, vì nàng là trưởng nữ, thân phận cao quý, hạ nhân trong phủ đối với nàng cung kính có thừa, ngay cả người thân đối với nàng cũng là dung túng cực kỳ. Từ khi nàng sinh ra tới nay, chỉ có nàng đánh người khác, quát nạt người khác, cướp đoạt đồ vạt của người khác, chưa từng có ai đánh mắng nàng, dù nàng có hành động vô lý.
Bởi vì các bước đi của nàng từ trước tới nay luôn suôn sẻ, hoặc là nói những thứ gì cản đường nàng hay đối với nàng không tốt, đều đã không còn tồn tại trên đời này.
Nàng từ trước tới nay đều kiêu ngạo, chịu đựng không được khi người khác đối nghịch mình, tâm nhãn cùng lòng dạ hẹp hòi, một khi có người đắc tội nàng, nàng liền ghi nhớ, chờ một ngày kia đòi trở về gấp trăm ngàn lần.
"Ngươi, ngươi cư nhiên dám đánh ta? Tư Trấn Khấu! Ngươi cư nhiên dám đánh ta! Ta chính là quý phi nương nương được bệ hạ sủng ái nhất, ngươi dám đánh ta, chính là đánh vào mặt bệ hạ! Hảo! Hảo! Hảo! Nếu lời hay ta đã nói hết, ngươi còn không biết tốt xấu, muốn chống đối ta, ta đây cũng không khách khí!"
"Ta biết, nới này chẳng những có bạn lữ của ngươi, còn có cả một nhà bọn họ, ngươi giữ gìn bọn họ như vậy, ta đây sẽ cố tình là cho họ sống không bằng chết, để ngươi biết, ngươi tát ta một cái sẽ có hậu quả gì?" Nữ nhân kia cười lạnh liên tục.
Cư nhiên dám đánh nàng?
Tư Trấn Khấu a Tư Trấn Khấu, ngươi cho rằng việc này cứ như vậy là xong sao? Cho dù ngươi có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Đây chính là hậu quả ngươi dám đánh ta!
Đây chính là nàng từ khi chào đời đến nay, lần đầu tiên bị người đánh một cái tát, còn không có đường sống đánh trả, nghĩ tới nàng liền buồn bực tới hộc máu.
Nữ nhân kia nhìn vẻ mặt mây đen giăng đầy của Tư Trấn Khấu, tươi cười càng thêm đắc ý, bên ngoài đều là người của nàng a.
"Người đâu! Tiến vào cho bổn cung..." Nữ nhân tươi cười đắc ý, khuôn mặt trở nên càng thêm vặn vẹo.
Tư Trấn Khấu lại một lần nữa giáng ả mấy cái bạt tai, hoàn toàn đem mặt người này đánh sưng, nước miếng cùng máu loãng không ngừng chảy ra, lại vẫn muốn phát ra âm thanh.
Tư Trấn Khấu trong lòng phát lạnh, trực tiếp tháo khớp hàm của nữ nhân trước mắt, nữ nhân đau đến không chịu được, đồng thời cũng phát hiện mình nói không ra lời, chỉ có thể ê ê a a, sợ tới mức nước mắt ào ào rơi xuống. Khi lần nữa nhìn về phía Tư Trấn Khấu, thấy ánh mắt y giống như ác ma, không dám nói nhiều thêm một câu, quay mặt đi, theo bản năng chỉ muốn rời khỏi cái nhã gian này.
Nhưng Tư Trấn Khấu làm sao sẽ thả ả ra ngoài đâu.
Lúc này cung nữ bên ngoài hô lên:"Nương nương có việc gì sao? Nô tỳ liền ở bên ngoài chờ."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Địa Chủ
- Chương 104