Giang Sách rất hài lòng với cuộc sống của mình trong ngày đầu tiên đến trường. Các giáo viên ở trường trung học trọng điểm có kỹ năng giảng dạy rất tốt, cho dù là lớp không chuyên thì cũng không có ngoại lệ.
Như vậy chuyện của Quan Tinh La dễ dàng giải quyết hơn dự kiến, khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Giang Sách đạp xe phóng nhanh trong gió lạnh cuối đông đầu xuân.
Mái tóc trên trán quá dài che khuất tầm mắt, may mắn là gió lạnh vén lên tóc trên trán, lộ ra đôi mày thanh tú, giúp cậu có thể nhìn rõ hơn.
Gió cắt vào mặt cậu giống như một lưỡi dao, cậu không cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy thoải mái.
Chỉ là đường chính có chút tắc đường, Giang Sách không muốn cạnh tranh đường đi với xe cơ giới, sau khi suy nghĩ, cậu quay người chuẩn bị đi đường nhỏ.
Dù sao cậu cũng vừa mới xuyên qua thế giới này, đối với đường xá vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc, đi trong chốc lát, Giang Sách phát hiện ra mình đã bị lạc đường, không biết mình đã rẽ vào ngõ nào rồi.
Cậu dừng lại bên đường và nhìn xung quanh, xem thử coi nên đi đường nào thì mới chính xác.
Con đường này nằm ở phía sau trục đường chính, rõ ràng cách đường chính không xa, nhưng dân cư lại thưa thớt đến lạ thường.
Vừa mới qua Tết Âm Lịch, trời tối rất nhanh, đèn đường cũng đã bật sáng, Giang Sách có thể dễ dàng nhìn thấy ở phía cuối đường có đứng hai nhóm người.
Màn đêm vừa buông xuống, tia sáng cuối cùng còn lại chiếu xuống đường chân trời, biến cả thế giới thành màu đen pha chút đỏ.
Dưới loại ánh sáng này, hình ảnh trong tầm nhìn dường như được bao phủ bởi một bộ lọc, sáng lên như một bức tranh sơn dầu.
Có hai nhóm người đứng trước mặt Giang Sách, đứng trong đêm tối còn sót lại ánh đèn đỏ, đối mặt nhau, dáng người thẳng tắp, bầu không khí có vẻ khá căng thẳng, rất có khí thế.
Nếu những người này không đều mặc đồng phục học sinh thì cảnh tượng này sẽ giống như cuộc chiến giữa các thế lực xã hội đen trong phim.
Giang Sách chớp chớp mắt khi nhận ra một bên trong số họ là học sinh của Trường trung học số 6.
Đoàn người đứng đối diện dường như đến từ trường trung học dạy nghề bên cạnh, hai bên giương cung bạt kiếm mà nhìn nhau như thế này chắc chắn không phải là chuyện gì tốt, nhưng mà đường để về nhà cậu thì bắt buộc phải đi xuyên qua hai đám người này mới được.
Giang Sách suy nghĩ một chút, chuẩn bị quay người trở lại đường lớn.
Cậu thà đi đường vòng còn hơn là bị kéo vào đó.
Giang Sách điều khiển tay lái, vừa rẽ vào góc đường, đám học sinh trường dạy nghề đột nhiên nói: “Còn đi kêu cứu viện tới? Đúng là chỉ được cái khoe mẽ là hay.”
Giang Sách sửng sốt.
Cậu đang mặc đồng phục của Trường trung học số 6, vì vậy mà cậu bị xem thành cứu viện của nhóm bên kia sao?
Giang Sách không nói nên lời, có cứu viện nào như hắn, chỉ có một mình lại còn đi xe đạp tới sao?
Nhóm học sinh mặc đồng phục của Trường trung học số 6 đều quay đầu nhìn Giang Sách, không biết người này từ đâu đến, nhưng cũng dùng ánh mắt rất không có thiện cảm mà nhìn cậu.
Đó là bởi vì bọn họ nhìn thấy Giang Sách có ý định rời đi, liền dùng ánh mắt cảnh cáo hắn nếu cố rời đi thì bọn họ sẽ cho cậu biết tay.
Mặc đồng phục của Trường trung học số 6 và quay đầu bỏ chạy trước mặt đối thủ, học sinh Trường trung học số 6 không thể để chuyện nhục nhã như vậy xảy ra được.
Giang Sách đang đứng ở nơi đó, đột nhiên nghe được một tiếng cười lạnh, người đứng ở phía trước nhóm học sinh của trường trung học số 6 quay đầu lại gọi Giang Sách: "Này."
Giang Sách muốn nói, cậu không phải tên là “này”...
Học sinh kia mặc đồng phục lỏng lẻo, lông mày nhướn lên, đôi mắt thon dài sáng đến đáng sợ, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo khinh thường, giống như không quan tâm đến ai.
Hắn chỉ vào Giang Sách, sau đó chỉ xuống đất, nói: "Đứng ở đây nhìn."
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn đám học sinh trường dạy nghề đối diện, nhướng mày nói: "Có cần gọi người không? Một mình lão tử cũng có thể thu phục hết lũ ngu ngốc các người."
Câu nói này khiến đối phương hoàn toàn tức giận và cũng mở đầu cho một trận chiến khốc liệt.
Hai nhóm người tụ tập lại và bắt đầu đấm đá nhau trong con hẻm tối.