Giang Sách đưa Lư Tấn đi tới con hẻm nhỏ, chỉ vào một đám học sinh tụ tập ở đầu hẻm nói: “Những bạn đó là những người đi theo Kiều Giai làm chuyện xấu, Quan Tinh La cùng với Kiều Giai đang ở trong con hẻm nhỏ phía sau bọn họ.”
Lư Tấn sắc mặt có chút không tốt, nói: “Đi thôi.”
Giang Sách lại đứng im bất động.
Lư Tấn quay đầu lại, có chút khó hiểu hỏi cậu: “Em còn đứng thất thần ở đó làm gì?”
Giang Sách lộ ra vẻ mặt có chút khó xử, hướng chủ nhiệm lớp nói: “Thầy Lư, em không đi qua đó có được không? Em sợ bị trả thù.”
Vốn dĩ Kiều Giai đã đang tìm cậu, nếu như bây giờ để hắn biết cậu đi mật báo với giáo viên, đều là cái việc làm cho hắn ghi hận cậu thêm.
Lư Tấn bật cười nói: “Có thầy ở đây, em ấy sẽ không dám làm gì em đâu.”
Giang Sách vẫn là không dám, kiên trì nói: “Em sẽ chờ ở đây, thầy mau đi đi, nhanh mang Quan Tinh La rời đi khỏi đó thì tốt hơn đó ạ.”
Thấy học sinh của mình nói cũng có đạo lý, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Lư Tấn hướng Giang Sách nói: “Vậy em chờ thầy ở đây đi.”
Giang Sách liều mạng gật đầu, nhìn theo bóng lưng của thầy chủ nhiệm đi tới con hẻm nhỏ mà Quan Tinh La và Kiều Giai đang ở trong đó.
……………..
Quan Tinh La lúc này đang khó xử mà cầm áo khoác trên tay, ở dưới ánh mắt của Kiều Giai mà chăm chú tìm kiếm nơi nào sạch sẽ để đặt áo khoác. Cuối cùng vẫn là nhìn trúng cái giỏ của xe đạp công cộng, nhẹ nhàng mà đặt áo vào bên trong, tiếp theo lại chậm rì rì mà xắn lên tay áo.
Động tác của hắn cực kì ưu nhã, ở dưới ánh sáng le lói lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, tuy trắng nhưng lại rất rắn chắc, khung cảnh vốn dĩ có chút không đúng lại trở nên hài hoá một cách khó hiểu.
Ý đồ của Quan Tinh La thật sự rất rõ ràng, biểu tình trên mặt của Kiều Giai đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong mắt hiện lên vài tia hung ác, anh ta nhìn chằm chằm Quan Tinh La, hỏi: “Cậu là ai?”
Sau khi Kiều Giai nhập học tại trường trung học số 6 đã trải qua vô số trận đánh nhau, kết thù với quá nhiều người, không phải mỗi người anh đều có thể nhớ rõ ràng, vậy nên anh cho rằng Quan Tinh La chính là một trong số những kẻ thù trước đây của mình, tới đây tìm anh muốn tính sổ.
Quan Qinh La không có trả lời câu hỏi của anh, mà lên giọng cảnh cáo Kiều Giai: “Anh không được bắt nạt người khác.”
Kiều Giai cảm thấy có chút buồn cười, cái tên này không đầu không đuôi nói anh không được bắt nạt người khác, rốt cuộc là đang muốn bảo vệ cho ai a? Cẩn thận ngẫm nghĩ kỹ lại, chính mình hình như đã từng bắt nạt qua rất nhiều người.
Nhưng đó đều là những tên tự mình muốn tìm đánh.
Người bị anh đánh qua có thể xếp hàng dài tới tận bốn anwm vòng quanh sân thể dục, có quỷ mới biết là tên này muốn ra mặt thay cho ai.
Quan Tinh La nghiêng nghiêng đầu, cũng suy tư một hồi, cho rằng chính mình nói không rõ ràng, vì thế cậu ta lại một lần nữa nói: “Không được phép bắt nạt người của tôi,”
Không được phép đuổi theo bắt nạt tuỳ tùng nhỏ của hắn.
Kiều Giai hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì. Nhưng thấy hắn mang trên mặt nụ cười như gió xuân ấm áp, mà từng lời nói ra lại đặc biệt nghiêm túc, không giống như là đang giỡn chơi, anh cũng nghiêm túc hẳn lên.
Hai người đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ, ở trong con hẻm nhỏ tối tăm giằng co một lúc lâu, đồng dạng mang theo ánh mắt nặng nề mà đánh giá lẫn nhau.
Cái cảnh tượng này, nếu như là ở trong một bộ phim hoạt hình thiếu niên nào đó, hẳn là sau lưng hai người sẽ xuất hiện hình ảnh con rồng và con hổ đang gầm gừ nhau trên không trung.
Đang lúc giương cung bạt kiếm, ở lối vào của con hẻm nhỏ liền có chút ồn ào, Quan Tinh La cùng Kiều Giai đều đồng thời quay đầu lại, theo phương hướng âm thanh àm nhìn qua.
Chỉ thấy bóng dáng một người đàn ông đang đi vào bên trong hẻm nhỏ, sau lưng người đàn ông đó là đám đàn em của Kiều Giai đang đi theo sau.
Bọn đàn em đầy mặt đều là có chút ủ rũ, cúi gằm mặt xuống đất, giống như mấy con gà con bị diều hâu bắt được, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không ai dám nói một lời nào, chỉ có thể ở phía sau của người đàn ông đó mà điên cuồng ra hiệu cho Kiều Giai.
Chỉ tiếc là ánh sang ở trong hẻm nhỏ quá mờ, họn họ nháy mắt ngoác miệng ra hiệu tới mức muốn rút gân Kiều Giai cũng không hiểu được là bọn đàn em của mình muốn nói gì.