Giang Sách gãi đầu, cậu không có đọc kỹ tiểu thuyết gốc, tự hỏi không biết rằng bây giờ Chu Hoàn đã có ấn tượng tốt với Quan Tinh La hay chưa.
Không sao cả, khi Quan Tinh La cần cậu, cậu sẽ thực hiện nghĩa vụ của mình như một công cụ hình người.
Cậu bình tĩnh lại và bắt đầu đọc sách.
Trong thế giới thực của Giang Sách, đã thực hiện chế độ phân khoa. Giang Sách đã chọn vật lý, hóa học và địa lý, nhưng thế giới trong tiểu thuyết vẫn còn dựa trên hệ thống cũ, lý luận dạy học cũng là chưa có được cải cách. Về hoạt động của cấc câu lạc bộ thì cũng không có bắt buộc phải hoạt động mạnh, sau một kỳ nghỉ đông, sau khi xem qua sách giáo khoa ở đây thì cậu cho rằng bản thân mình vẫn có thể thích nghi được.
Sau kỳ nghỉ đông, mọi người có rất nhiều điều muốn chia sẻ với các bạn cùng lớp. Ngoài ra, âm thanh của những bạn học đang chép babif tập về nhà cũng vang lên liên tục“nhanh lên, nhanh lên”, lớp học cực kỳ náo nhiệt, sôi nổi.
"Khai giảng gì à y hệt như cái chợ bán rau."
Cửa lớp liền vang lên một tiếng gõ nặng nề, các học sinh trong lớp lập tức im lặng như vịt bị kẹp miệng.
Lư Tấn, chủ nhiệm mới của lớp 3 bước lên bục giảng, gõ gõ vào bảng đen, câu nói đầu tiên của ông là: “Kỳ nghỉ đã kết thúc, tất cả liền thu hồi hết ý nghĩ vui chơi thoải mái đi. Bây giờ là học kỳ đầu tiên của cấp ba, chẳng mấy chốc các em sẽ bước vào năm thứ hai. Một năm trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt bạn sẽ học năm cuối cấp rồi bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học cũng không còn xa với các em nữa, vậy nên hãy nắm bắt cơ hội mà học hành tử tế ngay từ bây giờ."
Người học sinh bên cạnh Giang Sách đưa bài tập cho cậu rồi thì thầm: “Thời gian có chạy nhanh hơn gấp 3 lần cũng không có nhanh như lời ông ấy nói."
Các học sinh trong lớp thầm gọi Lư Tấn là "Lư Ngư".
Giang Sách nhếch khóe miệng, ngồi thẳng lưng, chăm chú nghe thầy giáo nói.
Lư Tấn nghe thấy phía dưới có người nói chuyện, liếc nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Giang Sách đang tràn đầy năng lượng nhìn mình.
Học kỳ trước, đứa trẻ này luôn cúi đầu, dáng vẻ uể oải, chán nản, nhưng sau một năm, đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực.
Chỉ là tóc của cậu vẫn còn lộn xộn, để xõa xuống trên trán, nhìn không rõ mắt. Rõ ràng cậu bé là một thanh niên đang trong độ tuổi trưởng thành, nhưng nhìn qua lại rất cổ hủ, giống như một ông cụ non.
Lư Tấn biết điều kiện gia đình Giang Sách không tốt nên nghĩ trong lòng muốn tìm cơ hội đưa Giang Sách đi cắt tóc.
Lớp học bắt đầu sau buổi đọc sách buổi sáng. Vì là đầu học kỳ tiếp theo và không có học sinh mới nên trường chỉ tổ chức lễ khai giảng và lễ chào cờ trong giờ ra chơi, cũng chỉ là bài phát biểu của lãnh đạo và bài phát biểu của đại diện sinh viên, yêu cầu mọi người hãy học tập chăm chỉ và sống hết mình.
Lúc bọn họ đang xếp hàng trong giờ giải lao, Giang Sách quay lại thì thấy Chu Hoàn đứng ở cuối lớp.
Chu Hoàn cao hơn những người khác một cái đầu, đứng rũ mắt xuống, vẻ mặt vẫn vô cảm, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Anh nhận thấy có ai đó đang nhìn mình rồi ngước mắt lên.