Nhà của nguyên chủ cũng là cùng một loại kiến trúc cũ giống như những căn nhà ở gần đây, lúc Giang Sách mới xuyên qua đây, mất hơn một tuần để tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh làm quen với đường phố ở tiểu khu này, cho nên cậu biết những ngôi nhà cũ này thường sẽ có để lại một con đường nhỏ, chẳng qua là do để đồ vật lung tung che đi mất, từ bên ngoài thường sẽ không nhìn ra được con đường nhỏ đó.
Giang Sách rất nhanh đã có thể tìm thấy con đường nhỏ kia, từng bước một tiến về phía con hẻm nhỏ.
Hiện tại trời cũng đã tối rồi, đèn đường cũng không chiếu tới bên trong con hẻm nhỏ này, rất khó để có thể nhìn thấy hoàn cảnh ở phía bên trong con đường nhỏ mà cậu đang đi này.
Giang Sách cố gắng mở to mắt nhìn thật kỹ, cẩn thận trách đi mấy đồ vật lung tung chất đầu dưới chân, thật vất vả mới có thể đi tới chỗ cửa ra của con đường nhỏ này, cậu có chút đi chậm lại, không có trực tiếp lao ra ngoài, mà là dựa vào vách tường, lén lút nhìn ra ngoài.
Kết quả cậu nhìn thấy Quan Tinh La đang đứng ở cuối con hẻm nhỏ cùng với Kiều Giai.
Giang Sách trong đầu liền vang lên “ong” một tiếng, trong lòng thầm kêu không tốt rồi.
Kiều Giai sẽ không đánh Quan Tinh La đúng không?
Cậu gấp đến độ lưng đều chảy ra mồ hôi lạnh, cậu nhìn xung quanh, liền nhặt lên một nhánh gây trúc bị gãy từ dưới mặt đất, cắn chặt răng, cầm theo gậy trúc, chuẩn bị lao ra ngoài hướng gáy của Kiều Giai đánh một cái.
Tuyệt đối không thể để cho Kiều Giai đánh Chàng tiên nhỏ.
Cậu vừa chuẩn bị hành động, đột nhiên phát hiện ra hai người ở trong con hẻm nhỏ này có gì đó không đúng lắm.
Hai người không có tiếp xúc tứ chi với nhau, chỉ im lặng đứng ở đó nhìn nhau.
Dựa vào một chút ánh sáng yếu ớt hắt vào, mơ hồ có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt của Quan Tinh La khá thoải mái, còn Kiều Giai thì hai tay dứt khoát nhét vào trong túi quần, căn bản không có chạm vào Chàng tiên nhỏ.
Hoàn toàn không có y tứ như là muốn đánh nhau.
Giang Sách có chút chần chờ, liền nhớ đây chính là thế giới ở trong tiểu thuyết, dựa theo nguyên tác Kiều Giai sẽ trở thành một trong những người theo đuổi Quan Tinh La.
Trùm trường ỏ bên ngaoif cho dù có ngang ngược như thế nào thì cũng sẽ không làm tổn thương vai chính.
Bộ tiểu thuyết này cũng không phải là cái tiểu thuyết cẩu huyết hoả táng tràng gì đó.
Giang Sách nỗ lực nhớ lại cốt truyện, rốt cuộc cũng nhớ ra, ở trong nguyên tác, trùm trường cùng với Quan Tinh La gặp nhau lần đầu tiên chính là bởi vì Quan Tinh La bắt gặp Kiều Giai đang đánh nhau, cậu ta cho rằng Kiều Giai đang bắt nạt người khác, vì thế liền nhảy ra can ngăn, nghĩa bất dung từ mà nói lý lẽ với Kiều Giai, hấp dẫn lực chú ý của anh ta.
Sau đó liền dẫn theo một loạt tình tiết hoan hỉ oan gia.
Nếu như cậu nhớ không nhầm, thì bọn họ lần đầu tiên gặp nhau chính là ở trong một con hẻm nhỏ.
Giang Sách tâm tình lập tức có chút phức tạp.
Cậu luôn hy vọng thế giới này có thể vững vàng dựa theo cốt truyện mà phát triển, đừng có xảy ra bất cứ sai lầm nào, cho nên cậu có phải hay không là không nên lúc này lao ra quấy rầy hai người họ chạm mặt, để cho bọn họ có không gian riêng tư ở với nhau.
Ngay lúc Giang Sách còn đang đắn đo suy nghĩ, Kiều Giai đang cùng Quan Tinh La mặt đối mặt đứng đó, trùm trường nhìn thiếu niên xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, có chút không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Quan Tinh La khoé miệng luôn treo nụ cười mỉm, thoạt nhìn có vẻ rất ôn hoà, nhưng lại không có nói gì với Kiều Giai.
Hắn thong thả mà nâng lên tay, đặt ở trên cúc áo chỗ cổ áo, nhẹ nhàng mà cởi ra chiếc áo khoác bên ngoài.
Kiều Giai bị động tác của Quan Tinh La làm cho có chút hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau một bước, lắp bắp hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Quan Tinh La không có trả lời anh ta, chỉ đem áo khoác chỉnh tề mà gấp lại, chuẩn bị bỏ qua một bên, lại phát hiện ra rằng mặt kệ là trên mặt đất hay là trên mấy cái đồ vạt lung tung ở bên cạnh đều thật sự rất bẩn, toàn bộ đều phủ đầy một tầng bụi bặm, hoàn toàn không thể đặt đồ xuống đó được.
Quan Tinh La bắt đầu cảm thấy có chút khó xử.
Cái áo khoác này hắn ta rất thích, hắn hoàn toàn không có ý định làm dơ áo của mình.
Không chỉ có Kiều Giai bị động tác của Quan Tinh La làm cho mờ mịt, Giang Sách đang trốn ở trong góc tối quan sát cũng bị hành động của hắn làm cho ngây người.