Kiều Giai dừng lại một chút, đè nén cảm giác áy náy trong lòng, ném tàn thuốc trên tay xuống đất, giật lấy cuốn sách từ tay Giang Sách, nói: “Giấy gì mà cứng đến nỗi làm giấy chùi đít còn không được.”
Dù sao thì cuốn sách cũng đã vào tay Kiều Giai một cách suôn sẻ, Giang Sách hoàn thành nhiệm vụ, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Kiều Giai đã nắm lấy của cậu qua lan can, trầm mặt nói với cậu: "Chúng ta vẫn còn nợ chưa có thanh toán xong đâu."
Giang Sách sửng sốt, trong mắt của cậu, Kiều Giai tiếp nhận cuốn sách kia liền có nghĩa là họ đã chuyển từ thù địch thành tình bạn, mọi chuyện đã kết thúc, Kiều Giai sẽ không tìm đến cậu để gây rắc rối nữa.
Kiều Giai một tay nắm lấy cánh tay Giang Sách, một tay giơ sách lên, cười nham hiểm nói: “Nếu như cậu muốn tôi đọc mấy cuốn sách tồi tàn này, vậy thì cậu sẽ lại thiếu tôi một ân tình nữa.”
Giang Sách khó hiểu: "Cậu đọc sách là vì lợi ích của bản thân cậu chứ đâu phải cho tôi, sao có thể nói là tôi thiếu nợ ân tình của cậu được?"
Kiều Giai không để ý đến lời nói của cậu rồi trả lời một cách vô lại: "Dù sao thì lần này cậu đừng hòng mà chạy trốn."
Giang Sách vẫn muốn nói lý lẽ với hắn ta: “Đánh nhau nhiều không tốt cho tương lai sau này của cậu, cha cậu đã trả tiền để cho cậu có thể đến đây đi học, không phải để cho cậu đi đánh người. Chỉ có học tập chăm chỉ mới có thể vào được một trường đại học tốt.”
Những từ "cha của cậu" và "trả tiền" dường như đã chạm phải nghịch lân của Kiều Giai, anh ta tóm lấy Giang Sách và nói một cách hung ác: "Cậu đây là đang tự mình đi tìm chết đúng không, hôm nay tôi không đánh cậu vài cái thì không được mà."
Kiều Giai nghĩ rằng mình phải bắt tên nhóc này lại đánh vài cái vào mông cậu cho hả giận mới được.
Tuy nhiên, giữa hai người còn có một cánh cửa sắt, chiếc cột rỉ sét trông cũ kỹ mỏng manh nhưng không dễ phá hủy và cũng không thể dùng sức mạnh để mở ra được.
Kết quả, hai người ở hai bên cổng sắt giương cung bạt kiếm với nhau nhìn rất kì cục, Kiều Giai xuyên qua khe hở trên cột, kéo Giang Sách đang ra sức giãy giụa như thể họ đang quay một bộ phim truyền hình cẩu huyết nào đó.
Giang Sách thầm thở dài trong lòng khi nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Kiều Giai.
Cậu ở đây để giải quyết vấn đề, nếu như tiếp tục giằng co như thế này thì tình cảnh của hai người sẽ trở lại như lúc ban đầu mất.
Giang Sách ngừng vùng vẫy, nhìn Kiều Giai nói: "Vậy cậu phải hứa nhất định phải đọc sách mà tôi đưa."
Kiều Giai tức giận: “Hứa hứa cái cù loi!”
Giang Sách cau mày, nghiêm túc nói: "Phải đọc, biết không? Đọc sách nhiều sẽ không thô tục như vậy nữa."
"Sách có thể nuôi dưỡng tình cảm, thanh lọc cơ thể và tâm trí của cậu. Đọc những cuốn sách đó, bản thân của cậu sẽ được nâng lên một tầm cao mới và nhận ra rằng trước đây mình thật nông cạn. Cuộc sống của cậu sẽ trở nên khác biệt."
Kiều Giai bị cậu nói cho đầu vang lên âm thanh ong ong, sốt ruột nói: “Đừng có mà lảm nhảm nữa, nghe phiền muốn chết.”
Giang Sách không bỏ cuộc: “Nếu cậu hứa đọc hết đống sách đó, tôi sẽ không nói gì nữa.”
Kiều Giai tức giận: “Cậu có thấy phiền hay không hả?”
Giang Sách tiếp tục nói, nhưng Kiều Giai rốt cục nhịn không được nữa: "Đừng nói nữa! Xem là được chứ gì, có gì đâu àm đáng sợ?"
Nghe vậy, Giang Sách liền câu lên khoé môi cười tươi một cái.
Kiều Giai sửng sốt.
Giang Sách nhân cơ hội này thoát khỏi tay Kiều Giai, đứng ở ngoài cổng sắt, mỉm cười nói với tên trùm trường Kiều Giai kia: “Đây là lời hứa của cậu đó nhé, nhớ đừng có thất hứa.”
Kiều Giai muốn nuốt lại lời vừa nói, nhưng hiển nhiên đã muộn.
Giang Sách mỉm cười vẫy tay với Kiều Giai: “Vậy cậu cứ từ từ đọc đi, tớ sẽ không quấy rầy cậu nữa.”
Nói xong Giang Sách liền quay người bỏ chạy.
Kiều Giai nhìn một loạt thao tác trơn tru của của cậu mà sợ ngây người, thậm chí còn không kịp phản ứng khi nhìn thấy Giang Sách rời đi.
Giang Sách chạy được nửa đường, quay lại nhìn Kiều Giai.
Kiều Giai cảnh giác: “Lại có chuyện gì nữa?”
Giang Sách chỉ vào dưới chân Kiều Giai, cười nói: “Nhớ nhặt tàn thuốc dưới đất ném vào thùng rác.”
Kiều Giai: "..."
Giang Sách nhìn thấy tên trùm trường đang sững sờ ở đó nghe cậu nói, sau đó liền hài lòng rời đi.
Thật lâu sau Kiều Giai mới phản ứng lại, thấp giọng chửi rủa.