Tan học, Quan Tinh La hỏi Giang Sách: "Muốn tớ đưa cậu về không?"
Giang Sách không hiểu: "Sao phải đưa tớ về?"
Quan Tinh La cười nói: “Sợ cậu gặp phải chó, tớ kêu tài xế đưa cậu về nhà.”
Giang Sách vội vàng xua tay: “Không, không sao đâu.”
Quan Tinh La hỏi: “Nói thật cho tớ biết đi, chuyện con chó đã giải quyết xong chưa?”
Giang Sách do dự một chút, lắc đầu.
Quan Tinh La thở dài, lo lắng nhìn hắn: "Vậy để tớ giúp cậu."
Giang Sách lại lắc đầu, cười nói: "Tớ có thể tự mình xử lý, không có vấn đề gì đâu." Cậu suy nghĩ một chút nói: "Cậu có thể đưa tớ về một hai lần, cũng không thể đưa tớ về cả đời được."
Quan Tinh La nhìn cậu hồi lâu, mím môi, cũng không có tiếp tục đòi đưa cậu về nữa, chỉ liên tục dặn cậu nếu có chuyện gì xảy ra mà không xử lý được thì nhất định phải nói với hắn.
Sự quan tâm trong mắt Quan Tinh La không phải là giả, Chàng tiên nhỏ thật sự rất chu đáo và ấm áp.
Giang Sách tiễn Quan Tinh La về, vừa đạp xe vừa suy nghĩ, cậu nhất định phải nhanh chóng kết thúc chuyện này mới được.
*
Kiều Giai cảm thấy gần đây bản thân đặc biệt xui xẻo, đầu tiên là ngày đầu tiên đi học đã bị bắt đến đồn cảnh sát, sau đó bị cha và giáo viên nhìn chằm chằm suốt một tuần, không làm được gì.
Cuối cùng cũng được giải thoát, lại ngay cả một tên nhóc gầy gò cũng không bắt được, để cho tên tiểu tử thối đó chạy thoát hết lần này tới lần khác.
Nghĩ đến đây Kiều Giai liền cảm thấy tức giận rồi chạy đi hút thuốc một mình.
Nơi Kiều Giai hút thuốc nằm gần một căn phòng nhỏ bị bỏ hoang của trường học, cánh cửa đã bị khóa từ lâu, bên cạnh đã chất đầy bụi bặm và đồ vật linh tinh cho nên từ lâu đã không có ai tới nơi này nữa, Kiều Giai liền đem nơi này chiếm lấy, trở thành địa bàn của hắn.
Thỉnh thoảng buồn bực, anh lại đuổi em đi và ở đây hút thuốc một mình.
Anh dựa vào cánh cửa sắt, kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, nhìn bầu trời xanh qua làn sương trắng cuồn cuộn.
Nhìn qua thì trông có vẻ như hắn đang suy nghĩ cái gì đó nhưng thực ra hắn ta không nghĩ gì cả.
Rốt cuộc, trong đầu của hắn ta cũng chỉ toàn là cơ bắp mà thôi.
"Này."
Một tiếng gọi khiến Kiều Giai hoàn hồn lại, anh quay lại thì thấy tiểu tử kia đang đứng ở phía bên kia cửa sắt đang nhìn mình.
Cậu ta vẫn là cái dáng người gầy gò, mái tóc mềm mại buông xõa trước trán, đôi mắt trong veo và sáng ngời.
Kiều Giai không ngờ người mà mình đang nghĩ tới đột nhiên xuất hiện, đứng thẳng người, tức giận nói: “Thằng nhãi này, không được phép gọi tôi là ‘Này’, chỉ có tôi mới gọi người khác là ‘Này’. Không cho phép cậu kêu tôi như vậy."
Giang Sách: "..."
Giang Sách phát hiện năng lực nắm bắt trọng điểm của Kiều Giai có chút lệch lạc, cậu hít sâu một hơi nói: "Được rồi, bạn học Kiều Giai, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Kiều Giai cầm điếu thuốc, nhìn Giang Sách qua cánh cổng sắt, nói: “Có gan thì tới gần đây nói cho tôi nghe.”
Nghiêm túc mà nói, vị trí đứng của Giang Sách lúc này đang là ở bên ngoài phạm vi trường học, ở giwuax hai người chính là cách nhau một cách cổng sắt, mặc dù cái cổng sắt đã rỉ sét nhưng vẫn có thể cách ly nhau một cách hiệu quả.
Bằng cách này, Kiều Giai không thể tóm lấy và đánh cậu được, nhờ đó cậu có thể tự bảo vệ bản thân mình.
Chỉ có hai người, một người đứng bên trong và một người đứng bên ngoài nhìn từ xa giống như một buổi đi thăm tù nhân vậy.
Giang Sách không có ngu ngốc đi tới đó để bị hắn ta đánh. Cậu không có đáp lại Kiều Giai, mà bình tĩnh hỏi: "Cậu có thể nghe tớ nói trước không?"
Tiểu tử thối này đột nhiên trở nên quá khách khí, khiến Kiều Giai nhất thời có chút bối rối. Hai người trước đây đã từng tiếp xúc qua vài lần, nhưng lại không có nhiều cơ hội nói chuyện. Đây là lần đầu tiên Kiều Giai nghe được tiểu tử thối này nói chuyện nhiều như vậy.
Thằng nhóc nói rất rõ ràng, giọng nói cũng có chút dễ nghe.
Kiều Giai sắc mặt thẳng thắn nói: "Muốn đánh rắm cái gì thì lẹ lên."
Giang Sách không để ý đến lời nói thiếu văn minh của hắn ta, nói: "Đầu tiên, cậu không thể trách tớ đã gọi cảnh sát. Bất kỳ người dân bình thường yêu chuộng hòa bình nào cũng sẽ chọn cách nhờ cảnh sát giúp đỡ khi thấy có người đánh nhau."
Kiều Giai tức giận nổi lên: “Mẹ kiếp, yêu hòa bình cái quần què——”
Giang Sách giơ tay ngăn cản Kiều Giai, nói: "Nghe tớ giải thích đã."