Chương 37

Lúc đó Giang Sách đang đạp xe, sau khi trốn thoát khỏi tay Kiều Giai, cậu liền nói với Tống Triều Văn rằng mình sắp đến nơi rồi, không cần phải đón.

Giang Sách nhìn qua cửa sổ phòng học, nhìn thấy Tống Triều Văn cùng Quan Tinh La đang ngồi ở bên trong, đầu hai người rất gần nhau, giống như đang giảng một đề bài nào đó.

Cậu lại cảm thấy có chút tội lỗi vì đã trở thành bóng đèn cản trở hai người bọn họ.

Nhưng bọn họ đã chờ cậu rất lâu, nếu trì hoãn thêm nữa cũng không tốt, Giang Sách liền cẩn thận gõ cửa.

Trong phòng học hai người đồng thời ngẩng đầu lên, Tống Triều Văn khóe miệng mỉm cười nói: "Mời vào."

Giang Sách mở cửa, lộ ra cái đầu bù xù của mình, nhìn bọn họ nói: "Xin lỗi, em đến muộn."

Tống Triều Văn vẻ mặt ôn hòa chào hỏi: "Không sao, nhanh vào đi."

Giang Sách liền lách qua cửa đi vào, ngồi cạnh Quan Tinh La.

Quan Tinh La chống cằm hỏi Giang Sách: “Tớ còn tìm được đường tới đây rồi, sao cậu lại có thể lạc đường được vậy?”

Quan Tinh La phải dành thời gian cho gia đình vào cuối tuần, không thể ra ngaoif đi chơi được, bởi vì buổi học phụ đạo này đã được nhà họ Tống đã đặc biệt thông báo nên Quan Tinh La mới có thể thành công xuất hiện ở đây.

Không ngờ Giang Sách lại đến muộn.

Giang Sách xin lỗi nói: “Tớ lại bị chó đuổi, do quá hoảng sợ nên chạy nhầm đường.”

Quan Tinh La nhìn cậu chằm chằm, trầm ngâm suy nghĩ gì đó.

Tống Triều Văn lo lắng hỏi Giang Sách giống như Quan Tinh La lúc trước: “Em có bị thương không?”

Giang Sách lắc đầu: "Em không bị sao cả."

Quan Tinh La đột nhiên hỏi: “Là cùng một con chó sao?”

Giang Sách gật đầu, không muốn đi sâu vào đề tài này, liền lấy ra bài tập, muốn theo dõi tiến độ, hỏi: "Cậu đã học tới chỗ nào rồi?"

Tống Triều Văn nhìn thấy Giang Sách không có vẻ gì là gặp rắc rối, liền yên tâm nói: "Không cần vội, chúng ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu học thôi."

Giang Sách sửng sốt, vẻ mặt không nói nên lời nhìn Quan Tinh La.

Cậu đến muộn nửa giờ, trong phòng học hai người này lại chỉ mới bắt đầu làm bài. Quan Tinh La ngốc đến nỗi tiến độ làm bài chậm như vậy sao?

Quan Tinh La tựa hồ đã chú ý thấy chút tâm tư kia của Giang Sách, cũng không có khó chịu, cười nói: "Anh Triều Văn chỉ lo đi tìm cậu, trước khi cậu đi vào, chỉ là ngồi xuống giảng bài cho tớ một chút vấn đề cơ bản thôi."

Giang Sách sửng sốt.

Thì ra Tống Triều Văn vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Giang Sách cho nên lo lắng cậu có thể đã xảy ra chuyện nên ra ngoài đường đi tìm cậu, mãi đến khi Giang Sách gửi tin nhắn trả lời thì mới quay lại.

Giang Sách ngay lập tức cảm thấy rất áy náy và thầm mắng Kiều Giai trong lòng, nếu không gặp phải cái tên trùm trường đó, cậu đã không để Tống Triều Văn và Quan Tinh La phải chờ lâu như vậy.

"Thật xin lỗi, lần sau tớ sẽ không để lạc đường rồi đến trễ như vậy nữa, dù có chuyện gì xảy ra tớ cũng nhất định sẽ cố gắng đến đúng giờ."

Tống Triều Văn vẫn cười hiền lành: “Không có việc gì, anh chỉ là sợ em cũng giống như Tinh La tìm cớ chạy trốn cho nên anh mới muốn đi bắt em về.”

Quan Tinh La ho khan một tiếng.

Giang Sách liên tục xin lỗi, Tống Triều Văn lại đổi chủ đề, hỏi Giang Sách: "Em vẫn chưa ăn cơm đúng không?"

Giang Sách thành thật gật đầu.

Cậu thực sự chưa ăn gì, nghĩ là buổi tối sẽ chờ Khúc Lan về nhà rồi cùng nhau ăn tối luôn.

Tống Triều Văn lấy một cái túi giấy ở gần đó, nhét vào tay Giang Sách, nói: "Anh và Tinh La ăn xong rồi, trong đó có một ít đồ ăn nhẹ, em ăn trước đi, anh sẽ giải thích đề bài này cho Tinh La trước."

Nói xong, ngón tay thon dài của anh ta gõ nhẹ lên cuốn sách trước mặt Quan Tinh La, thu hút sự chú ý của Quan Tinh La.

Vốn dĩ Giang Sách cảm thấy có chút áy náy, xấu hổ khi ăn đồ ăn của Tống Triều Văn, nhưng vừa rồi cậu tốn rất nhiều sức lực để chạy trốn khỏi Kiều Giai, cho nên hiện tại lại đói bụng rồi.

Cậu sợ cái bụng khó chịu của mình sẽ lại kêu lên thì sẽ cực kì mất mặt, sau khi do dự một lúc, cậu vẫn quyết định lặng lẽ đưa tay ra, lặng lẽ thò tay vào túi giấy, lén lút lấy ra một miếng bánh ngọt nhét vào miệng.

Giang Sách nhai miếng bánh ngọt nhỏ, nhìn Tống Triều Văn giảng bài cho Quan Tinh La.

Tại sao giữa người với người lại có nhiều sự khác biệt như vậy? Học thần hiền lành, ôn nhu chăm sóc lại còn cực kì có thông minh. Anh ấy đã lấy danh nghĩa dạy bổ túc để có cơ hội tiếp cận gần hơn với nhân vật chính vạn nhân mê.