Giang Sách thuận lợi về đến nhà, Khúc Lan vào bếp kêu cậu rửa tay rồi ăn cơm.
Hôm nay cậu đã trốn thoát được và quyết định sẽ tiếp tục thử vận
may lần nữa vào ngày mai.
Cậu hy vọng rằng tên trùm trường đó sẽ nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu của hắn không phải là cậu mà chính là vạn nhân mê Quan Tinh La kia kìa.
*
Ngày hôm sau, Giang Sách và Quan Tinh La bước vào cổng trường. Những tên học sinh đó vẫn ngồi xổm ở bãi đậu xe ôm cây đợi thỏ mà chờ cậu. Ngay cả Quan Tinh La cũng nhận thấy có gì đó không ổn, hỏi: "Bọn họ đang làm gì ở đó vậy?"
Giang Sách mở mắt, lảm nhảm:“Ngày tinh thần Lôi Phong* sắp đến rồi, tớ đoán chắc là bọn họ đang ở đó dọn dẹp xe đạp và làm tông tác thiện nguyện gì đó thôi.”
*Tinh thần Lôi Phong: ý nói tinh thần hết long phục vụ, vô tư cống hiến sức lực của mình vì nhân dân.
Quan Tinh La nhìn những người đó và mỉm cười: "Thật là những bạn học tốt đáng được khen ngợi."
Nếu như trùm trường nghe thấy có ai đó khen cấp dưới của mình là “học sinh tốt”, chắc chắn hắn sẽ tức giận đến hộc máu.
Những ngày sau đó trôi qua cũng không có nguy hiểm gì, Giang Sách cố tình tránh né cho nên Kiều Giai vẫn luôn không tìm được cậu.
Cho nên vậy mới nói, cậu chỉ là một kẻ tuỳ tùng nhỏ nhoi đi theo sau nhân vật chính, không đáng để cho hắn ta dành quá nhiều thời gian cho cậu. Cốt truyện sẽ dẫn Kiều Giai đi tìm Quan Tinh La.
Nhưng khi thời điểm đó tới, cậu với tư cách là tuỳ tùng của Quan Tinh La nên chắc chắn sẽ phải đυ.ng mặt với Kiều Giai.
Sau đó anh ta chắc chắn sẽ uy hϊếp, yêu cầu cậu nói tốt về hắn ta ở trước mặt Quan Tinh La, sau đó yêu ai yêu cả đường đi, tên nam chính còn lại chắc chắn cũng sẽ bỏ qua hết mọi hiềm khích đối với cậu. Đây chính là cách làm quen thuộc ở trong phim truyền hình.
Giang Sách thấy ví dụ của mình có chút kì cục, liền không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục lau sàn trong nhà.
Hôm nay là thứ bảy, chỉ học có nửa ngày, Khúc Lan thì phải đi làm thêm. Giang Sách về sớm làm việc nhà, cậu đem nhà dọn dẹp lại hết một lần, cảm thấy thời gian học bổ túc cũng sắp tới rồi.
Buổi dạy kèm do Tống Triều Văn sắp xếp là vào thứ bảy, chỉ vì năm hai cao trung có thêm nửa ngày học so với năm nhất, nên mãi đến tối muộn mới bắt đầu học được.
Tống Triều Văn đã sớm gửi địa chỉ và thời gian, liên tục yêu cầu Giang Sách nhất định phải có mặt.
Giang Sách không muốn làm bóng đèn chút nào, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú đối với việc được học thêm các kiến thức mới từ Tống Triều Văn, liền có chút lăn tăn mà đồng ý sẽ đến học bổ túc.
Thấy thời gian đã sắp đến, Giang Sách nhét sách bài tập vào cặp rồi bước ra khỏi cửa.
Lần này Tống Triều Văn không chọn địa điểm là trong nhà hàng mà là trong phòng học của một cơ sở dạy kèm.
Tống Triều Văn ngay cả phòng học của một trung tâm dạy kèm cũng có thể sử dụng được, quả nhiên là năng lực không nhỏ.
Có rất nhiều trung tâm dạy kèm trong thế giới mới lạ này, không giống như thế giới của Giang Sách trước đây, các lớp dạy kèm ngoại khóa gần như không còn nữa.
Giang Sách đạp xe đến địa điểm đã định, bởi vì đây là một con đường hoàn toàn khác với đường đi học nên tinh thần cậu có chút buông lỏng.
Tuần này cậu đã quá mệt mỏi vì phải tránh mặt Kiều Giai và bọn đàn của anh ấy nên hiếm khi có thể đạp xe mà không bị phân tâm như thế này.
Có đủ thời gian nên Giang Sách liền đạp xe một cách chậm rãi, chợt nhìn thấy trước mặt mình chính là bộ đồng phục xanh trắng của trường trung học số 6.
Cậu nheo mắt và cố gắng tập trung nhìn qua đó, cảm giác như thể cậu đã nhìn thấy bóng dáng trước mặt ở đâu đó trước đây.
Có vẻ như đó là một trong những tên học sinh đứng ôm cây đợi thỏ ở bãi đậu xe.
Quả thực là âm hồn bất tán, Giang Sách trong lòng thầm kêu "Xui xẻo" rồi lặng lẽ quay đầu xe, đi về hướng khác.
Không đủ khả năng để trêu vào bọn họ nên tốt nhất là tránh đi.
Cậu đổi đường, tiếp tục đi về phía trước, không ngờ lại nhìn thấy học sinh mặc đồng phục của trường trung học số 6.
Cậu cũng không chắc những người này chỉ đơn giản là học sinh đến học kèm hay là cấp dưới của Kiều Giai. Cậu không dám coi thường họ mà chỉ có thể tiếp tục chuyển hướng đi đường khác.
Kết quả là cậu lại đổi sang một con hẻm nhỏ.
Giang Sách không biết tại sao mình lại đi vào một con hẻm, hình như đây là ngõ cụt.