Chương 28: Đói

Giang Sách cũng không thể giải thích tại sao mình lại cảm thấy lo lắng, có lẽ cậu sợ Tống Triều Văn sẽ đóng cửa lại rồi đem Quan Tinh La ăn sạch, hoặc có thể là cậu sợ người khác đột nhiên bước vào phòng rồi quấy rầy vạn nhân mê cùng học bá soát độ hảo cảm.

Phòng học thực nghiệm không lớn, Giang Sách cũng không có không đóng chặt cửa, mơ hồ có thể nghe được thanh âm ở bên trong.

Giang Sách thầm nghĩ, mình không phải là cố ý nghe lén đâu nha.

Cậu chỉ là có chút lo lắng, nếu như hai người ở bên trong lửa gần rơm rồi lỡ bén vào nhau, có phát ra thanh âm gì mà cậu lỡ nghe thấy thì thật sự rất xấu hổ nha.

Tống Triều Văn giọng nói thật sự rất trong trẻo, lời nói rõ ràng, giọng điệu cũng rõ ràng, nghe sơ qua liền có thể biết anh ta là người làm về công tác văn hóa.

Âm sắc của Quan Tinh La thì có chút thanh thoát hơn, nghe như âm thanh của chiếc chuông gió trong trẻo.

Hai người đang nói chuyện, giọng nói của họ phát ra từ khe cửa. Họ thực sự đang nói về chủ đề bài tập một cách nghiêm túc.

Giang Sách vừa thở phào nhẹ nhõm vừa có chút không nói nên lời.

Giang Sách chán nản ngồi trên mặt đất ngồi hồi lâu, mới bắt đầu chú ý tới đề bài mà bọn họ nói chuyện.

Khi Giang Sách nghe thấy những điểm mấu chốt xuyên qua tường và cửa lớp, cậu liền lấy sách giáo khoa trong cặp ra rồi không ngừng viết viết vẽ vẽ theo ý tưởng của Tống Triều Văn.

Có điều phải nói, cách iangr bài và nhìn nhận vấn đề của Tống Triều Văn thực sự rất hay, nhưng phản hồi của Quan Tinh La lại không mấy tích cực.

Cậu cũng không biết đó là do Quan Tinh La cố ý hay chỉ là do cậu ấy không hiểu bài.

Tống Triều Văn nghe thấy Quan Tinh La hỏi lại thì không hề khó chịu mà càng kiên nhẫn và tỉ mỉ giảng giải kỹ hơn.

Giang Sách dựa vào tường, nhìn sách giáo khoa, dần dần đắm mình trong biển tri thức.

Những kiến

thức năm đầu cấp 3 tưởng chừng đơn giản nhưng hóa ra nếu thay đổi tư duy và cách nhìn nhận, bạn luôn có thể đọc và học được những điều mới.

Giang Sách nghiêm túc đọc sách, đắm chìm trong thế giới của chính mình, tạm thời quên đi thế giới bên ngoài, cũng không chú ý tới âm thanh trong phòng học đã ngừng lại từ bao giờ.

Khi nhận ra có điều gì đó không đúng lắm, cậu liền ngẩng đầu lên và nhìn thấy Tống Triều Văn cùng với Quan Tinh La đang đứng ở cửa lớp nhìn mình.

Chàng trai ngồi xổm trong góc đang ôm cặp sách của mình. Trên tay cậu ấy đang cầm chặt cây bút và ngẩng đầu lên vì ngạc nhiên. Đôi môi màu hồng nhạt bởi vì kinh ngạc mà có chút mở ra, mái tóc mềm mại xõa tung xuống, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn và cần cổ trắng nõn của cậu.

Tống Triều Văn và Quan Tinh La đồng thời nghĩ trong lòng, đây đúng là một cậu nhóc đáng yêu a.

Giống như là cậu được sinh ra để thu hút ánh nhìn của người khác vậy.

Quan Tinh La cúi người, có chút chán nản mà nói với Giang Sách: “Giang Sách, sao cậu còn chưa có về a?”

Giang Sách dùng đầu bút xoa xoa tóc, nói: "Đợi cậu đó."

Vừa rồi cậu ấy còn nói là không muốn nghe giảng bổ túc, vậy mà hiện tại lại đang ngồi dưới đất đáng thương mà chờ cậu. Quan Tinh La hông biết phải nói gì cho tốt.

Tống Triều Văn cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cuốn sách đang trải trên cặp sách của Giang Sách.

Trên đó có ghi chú của Giang Sách.

Chữ viết thẳng và gọn gàng, những điểm mấu chốt được rút ra rất chính xác.

Giang Sách đóng sách lại, nói: "Các cậu nhanh như vậy đã học xong?"

Loại lời nói này khiến mọi người khóe miệng co giật. Quan Tinh la nói với cậu: “Anh Triều Văn hôm nay chỉ là muốn xem thử kiến thức nền của tớ xem đang ở tình trạng nào mà thôi, lầm sau sẽ giảng giải cụ thể hơn.”

Có vẻ như việc dạy kèm cho vạn nhân mê cũng không phải là không có khả năng tiếp tục.

Giang Sách thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng phù hợp với cốt truyện trong tiểu thuyết gốc, đáng giá mọi nỗ lực của cậu bỏ ra bấy lâu nay.

Giang Sách nói: "Được, vậy tớ đi trước."

Vốn dĩ sau khi tác hợp thành công cho vạn nhân mê và học bá, cậu định đứng dậy đi về nhà nghỉ ngơi. Tuy nhiên, do cậu ngồi trên mặt đất quá lâu, hai chân có chút tê dại, không thể đứng dậy ngay được.

Giang Sách vì hai chân bị tê nên trên mặt hiện lên chút vẻ mặt đau đớn, giây tiếp theo, một chuỗi thanh âm “ọt ọt ọt” không thích hợp vang lên.

Giang Sách đứng hình mất 2 giây.

Quan Tinh La chớp mắt.

Tống Triều Văn nhịn cười hỏi: "Vừa rồi là thanh âm gì? Mọi người có nghe thấy không?"

Như muốn đáp lại lời nói của Tống Triều Văn, âm thanh đó lại vang lên lần nữa.

Giang Sách che bụng đỏ mặt.