Quan Tinh La không thích học, nhưng lại có thể phát hiện bộ bài tập của cậu đã được thay đổi, Giang Sách gật đầu nói: “đúng thế.”
Quan Tinh La cẩn thận hỏi: “Là cậu tự mua à?”
Giang Sách luôn nói rõ sự thật với Quan Tinh La: “Không, là Tống học bá đưa cho tớ.”
Quan Tinh La không có gì ngạc nhiên, cười nói: “Anh ấy lại cho cậu một bộ bài tập mới.”
Giang Sách không có phủ nhận.
Quan Tinh La ngừng nói.
Tan học, Quan Tinh La gọi điện cho Giang Sách, nói: “Ở lại với tớ một chút.”
Là một tiểu đệ, Giang Sách sẽ làm bất cứ điều gì mà nhân vật chính vạn nhân mê yêu cầu, ngoan ngoãn đi theo sau Quan Tinh La.
Quan Tinh La thực sự đã đi đến tầng trên của năm hai.
Cao trung năm hai còn có tiết tự học vào buổi tối. Nhiều học sinh chọn thời điểm này để đến nhà ăn để bổ sung năng lượng. Hành lang và lớp học có chút ồn ào.
Quan Tinh La dẫn Giang Sách đến cửa lớp trọng điểm năm 2, cười nói với các học sinh ở cửa: “Xin chào, các anh có thể gọi Tống Triều Văn giúp em được không?”
Quan Tinh La rất đẹp trai, luôn có cảm giác dịu dàng và trìu mến khi cậu ấy nhìn mọi người một cách chăm chú. Cậu sinh viên năm hai nhìn thấy cậu ấy thì có chút xấu hổ nên quay lại hét lớn: “Tống thần, có người đang tìm cậu nè!"
Các học sinh trong lớp trọng điểm thực sự đã coi Tống Triều Văn là một vị học thần.
Giang Sách đứng ở sau lưng Quan Tinh La, trong lòng lập tức dấy lên một tia khao khát chiến thắng.
Cậu muốn nhanh chóng tiến vào kỳ thi lớn đầu tiên để xem kết quả của Tống Triều Văn tốt đến mức nào.
Cậu thậm chí còn có chút buồn rầu vì sao Tống Triều Văn Văn lại cao hơn mình một lớp. Nếu học cùng lớp thì có thể vào phòng thi thi xem ai mạnh hơn.
Tống Triều Văn không có đi vào nhà ăn, nghe thấy có người gọi mình, lập tức ngẩng đầu lên.
Anh ta nhìn thấy Quan Tinh La và cái đuôi nhỏ phía sau của cậu ta từ xa, sửng sốt một lúc, rồi mỉm cười.
Tống Triều Văn Văn đi đến cửa phòng học, nhẹ nhàng hỏi: "Muốn gặp anh có việc gì không?"
Anh ta đang nói chuyện với Quan Tinh La, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Giang Sách.
Trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, Quan Tinh La bình tĩnh nói: "Anh Triều Văn, trước đây không phải anh nói muốn dạy bổ túc cho em sao? Bây giờ em muốn học vẫn còn kịp chứ?"
Tống Triều Văn rất bình tĩnh.
Giang Sách nhìn thấy từ trong ánh mắt của anh ta toát ra vẻ tự tin, như muốn nói rằng “ta biết ngày này sẽ đến”.
Giang Sách đứng ở sau lưng Quan Tinh La, ngẩng đầu qua vai của Quan Tinh La, im lặng mở miệng, dùng môi nói với Tống Triều Văn, cảm ơn em đi.
Nhờ công của em mà anh mới có thể dụ dỗ được Quan Tinh La đến để dạy kèm.
Tống Triều Văn chào cô giáo một chút, giáo viên không những không bắt anh tham gia buổi tự học buổi tối mà còn cho anh mượn chìa khóa phòng học thực nghiệm.
Tống Triều Văn Văn dẫn Quan Tinh La vào phòng thực nghiệm, ân cần nói: "Hôm nay chủ yếu là xem trình độ của em, sẽ không quá phức tạp đâu."
Giang Sách nhìn bọn họ đi vào trong phòng, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Tống Triều Văn gọi Giang Sách lại: "Bé con, em cũng nên nghe giảng thêm một chút đi."
Quan Tinh La nghe được Tống Triều Văn gọi Giang Sách, liếc mắt nhìn Giang Sách một cái.
Giang Sách không muốn ở đây làm bóng đèn, nói: "Em không nghe nữa, trước đây anh đã dạy bổ túc cho em hai lần rồi, anh tha cho em một lần đi."
Giang Sách cố ý lớn tiếng nói với Quan Tinh La: “Lần này đến lượt cậu đó.”
Tống Triều Văn nghe xong thì liền mỉm cười, cũng không ép buộc cậu gì cả.
Tống Triều Văn lần trước đã xem qua bài tập về nhà của Quan Tinh La, có lẽ anh cũng biết rõ. Lần này anh ta vẫn như thường lệ chọn ra một số câu hỏi, để Quan Tinh La làm trước.
Giang Sách nhìn thấy hai người trong phòng đang tập trung làm bài, liền lặng lẽ rời khỏi phòng học, nhường chỗ cho nam chính và nam phụ số một.
Vốn dĩ cậu muốn rời đi, nhưng lại cảm thấy mình với tư cách là một tùy tùng của Quan Tinh La nên cậu lúc nào cũng cần phải ở bên ngoài.
Giống như một đại nội tổng quản ở trong phim truyền hình, luôn phải nhọc lòng quan tâm xem hôm nay hoàng đế xem lâm hạnh ai.
Tự nguyền rủa mình làm thái giám không phải là một ý kiến
hay. Giang Sách ném ý nghĩ này ra khỏi đầu, nhưng không rời đi mà ngồi bệt xuống đất dựa vào bức tường bên ngoài của phòng học.
Dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn có chút lo lắng.