Cận thị luôn có chút sợ ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, Tống Triều Văn nheo mắt dưới ánh nắng buổi trưa với thái độ ôn hòa nói: “Coi như là em đang giúp đỡ cho anh đi, ba mẹ anh đẫ ra lệnh rồi, muốn giúp cho Tinh La nâng cao thành tích học tập nên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng cách vòng vo này thôi.. ”
Anh ấy thở dài và nói: "Điều đó cũng tốt cho em mà, anh có thể đảm bảo rằng thành tích của em cũng sẽ tăng vọt."
Giang Sách mím môi không nói gì.
Trên thực tế, trong lòng cậu đã rung động không ngừng.
Từ khi tới đây, cậu luôn lo lắng sẽ làm hỏng thiết lập nhân vật của nguyên chủ nên luôn sống rất thận trọng. Cho dù nội dung học kỳ đầu tiên của cấp ba đối với cậu chỉ là trò trẻ con, cậu vẫn thận trọng giả làm một tên trọc tra bình thường, luôn đứng hạng dưới ở trong lớp học.
Ngược lại, Tống Triều Văn là mẫu người gần gũi nhất với điều kiện sống của cậu ở kiếp trước.
Được học bổ túc với Tống Triều Văn, Giang Sách có thể trải nghiệm niềm vui học tập, như thể cậu vẫn còn là học sinh cao trung đang chăm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Dù sao bọn họ cũng chỉ cùng nhau làm bài tập và nói chuyện về chủ đề này, thực sự không có mất mát gì, tuy nhiên, theo cốt truyện ban đầu, Quan Tinh La và Tống Triều Văn lẽ ra đã cùng nhau hoàn thành việc tương tác này mới đúng chứ nhỉ, như thế nào lại biến thành cậu rồi.
Có lẽ đây chính là nhiệm vụ của tùy tùng đi, đi trước mở đường cho nhân vật chính vạn nhân mê.
Giang Sách hiếm khi cảm thấy có chút bối rối, Tống Triều Văn nhìn thấy cậu như vậy, anh tưởng cậu vẫn không muốn học, liền ném ra chiêu thức cuối cùng để dụ dỗ Giang Sách nói: “Em còn chưa ăn cơm đúng không, chúng ta sẽ vừa học bài vừa ăn cơm giống như lần trước, ăn xong rồi học bổ túc cũng được."
Vừa nghe nói có cơm trưa miễn phí, Giang Sách lập tức vứt đi hết những áp lực tâm lý còn lại ở trong lòng, nhanh chóng đồng ý: "Thành giao."
Đúng như lời Tống Triều Văn nói, họ đi ăn cơm trước. Lần này Tống Triều Văn dẫn Giang Sách đến một nhà hàng thức ăn nhanh kiểu phương Tây ngồi học bài hết một buổi trưa.
Khi buổi học kết thúc, Giang Sách còn mang theo một túi hamburger và gà rán về nhà, lúc đầu cậu còn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng Tống Triều Văn nói rằng bố mẹ anh ấy đã cho anh ấy một ít tiền để làm chi phí cho các buổi dạy kèm, thậm chí nếu không có cơ hội sử dụng nó cho Quan Tinh La, anh vẫn phải xài cho hết mới được.
Giang Sách lập tức trút bỏ gánh nặng tâm lý, vui vẻ ôm đồ ăn về nhà.
Hôm nay là thứ bảy, Khúc Lan bận rộn hơn bình thường, Giang Sách gọi điện cho cô, nói với cô rằng cậu đã có đồ ăn, không cần phải quay về nhà nấu ăn cho cậu nữa.
“Bạn cùng lớp đãi con thêm một bữa nữa, còn bảo con đóng gói một ít mang về.” Giang Sách nói với Khúc Lan.
Khúc Lan lo lắng: “Tại sao các bạn cùng lớp lúc nào cũng mời con ăn cơm vậy? Lại còn gói đồ mang về nữa? Làm như vậy có ổn không?”
Giang Sách nói: “Dù sao cũng chỉ là đồ thừa còn lại nên cũng không có gì. Hơn nữa, bạn học của con gia cảnh cũng rất tốt, cũng không quan tâm chút chuyện nhỏ nhặt này.”
Khúc Lan nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Cậu ấy là đại thiếu gia nhà họ Quan à?”
Khúc Lan thỉnh thoảng sẽ đến Quan gia làm việc bán thời gian, cô biết Quan Tinh La và Giang Sách là bạn học.
“Tiểu Sách, đừng có làm mích lòng cậu ấy, nhớ phải quan tâm chăm sóc cậu ấy ở trường nhé.” Khúc Lan nghiêm túc nói.
Giang Sách biết Khúc Lan luôn cảm thấy lo sợ trước những người giàu có, nói: "Không phải Quan Tinh La mời, con đã biết rồi, yên tâm đi ạ."
Khúc Lan có chút không thích ứng khi Giang Sách gọi thẳng tên đại thiếu gia nhà họ Quan, cô còn nhắc nhở Quan Sách mấy lần nữa rồi mới an tâm cúp điện thoại.
Tống Triều Văn Văn không chỉ giúp Giang Sách hoàn thành bài tập về nhà mà còn giao một số đề bài để Giang Sách về nhà suy nghĩ.
Khi đó Tống Triều Văn có nói không cần phải làm xong hết các đề bài, chỉ cần nhìn qua một chút là được.