Tới giờ nghỉ trưa, Quan Tinh La và Giang Sách đều ăn cơm ở căng tin trường học.
Hoàn cảnh gia đình Giang Sách không được tốt nên Khúc Lan sống rất cần kiệm, để lại chi phí sinh hoạt cho con trai, vốn dĩ cũng không nhiều, Giang Sách không dám tiêu hết nên chỉ có thể mua một ít canh rau rẻ tiền cho bữa trưa.
Một cậu bé mười sáu tuổi chính là thời kỳ cơ thể đang phát triển, có thể ăn cả một con bò. Giang Sách ở nhà ăn sáng và tối đơn giản, nhưng ở trường cũng không có cách nào để cải thiện được tình hình ăn uống của bản thân.
Cửa sổ căng tin đang bốc hơi nóng của đồ ăn, các món ăn được phủ đầy từng tầng thịt và trứng thái hạt lựu, tỏa ra ánh sáng bóng lưỡ của dầu mỡ.
Giang Sách nhìn thịt cùng rau, chỉ yên lặng nuốt nước miếng.
Giang Sách đi theo sau Quan Tinh La, khi hai người tới căng tin, phía trước đã có rất nhiều người xếp hàng.
Căn tin phục vụ bữa ăn chính là như vậy, đến trước được phục vụ trước, chỉ cần đến muộn một chút thôi, đồ ăn ngon sẽ hết, vì vậy nên các nam sinh sau giờ học lao ra như ngựa hoang mất dây cương.
Giang Sách đang muốn xếp hàng, nhưng Quan Tinh La lại không có động tĩnh gì, Giang Sách kỳ quái nhìn hắn hỏi: "Cậu không xếp hàng mua đồ ăn sao?"
Quan Tinh La chỉ cười.
Giang Sách lại không hiểu, chỉ cười ngây ngô đáp lại hắn rồi sửa soạn đi xếp hàng lấy cơm.
Thấy Giang Sách không hiểu ý của mình, Quan Tinh La mím môi nói: "Người nhiều quá, chúng ta đi chỗ khác ăn đi."
Căn tin lầu hai có nhà bếp riêng, ngoài trường cũng có một nhà hàng chuyên bán đồ ăn, nhưng chi phí khẳng định cao hơn ở đây khá nhiều, Giang Sách cảm thấy phiền phức quá nên nói: “Hay là cứ ăn ở đây đi, bây giờ đi ra chỗ khác tốn nhiều thời gian lắm, ăn xong sớm còn tranh thủ về phòng học ngủ một chút.”
Quan Tinh La lại im lặng.
Hai người đứng đó, nhìn nhau, hình như tình cảnh này có chút quen quen. Giang Sách ngơ ngác nghĩ đến Quan Tinh La đang nhìn mình mà không nói gì khi họ ở ngã tư ngày đầu tiên đi học ngày hôm qua.
Khi đó Quan Tinh La đang buồn ngủ, muốn Giang Sách dẫn đường, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.
Lần này Quan Tinh La hẳn là cũng có yêu cầu tương tự.
Giang Sách suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Tớ đi xếp hàng, cậu đi tìm chỗ ngồi đi?"
Quan Tinh La lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, cười nói: "Học kỳ trước cậu cũng đều là như vậy."
Giang Sách bây giờ mới hiểu ra.
Nguyên chủ là tiểu đệ của đại thiếu gia, nên mọi việc vặt như lấy cơm xếp hàng đều là việc cậu phải làm.
Giang Sách hỏi Quan Tinh La: “Cậu muốn ăn gì?”
Quan Tinh La tiếp tục cười: "Một bữa ăn gồm có hai món thịt và một rau, sau đó là đùi gà, sau đó là bánh kẹp nhân thịt và một quả trứng chiên."
Giang Sách đột nhiên có cảm giác không nói nên lời.
Cứ để cho cậu xếp hàng chờ lấy đồ ăn thì không nói, nhưng mà ăn nhiều như vậy cũng không sợ bị mất hết hình tượng của mình hay sao hả.
Quan Tinh La nhét thẻ ăn vào tay Giang Sách, nói: “Dùng cái này đi.”
Giang Sách cầm lấy thẻ ăn, xoay người đi xếp hàng.
Cũng may dì ở căng tin lấy đồ ăn rất nhanh, mặc dù có rất nhiều người xếp hàng, nhưng khi Giang Sách đến, cậu nhớ tới yêu cầu của Quan Tinh La, dùng thẻ cơm của cậu ta thanh toán.
Đồng tử của Giang Sách run rẩy khi nhìn thấy số dư trong thẻ ăn của cậu ta.
Nhiều đến mức cho dù ăn trong vòng ba năm cũng không ăn hết được. Không hổ danh là một thiếu gia xuất thân trong gia đình giàu có.
Giang Sách bưng một đĩa đầy đồ ăn trở lại, Quan Tinh La từ xa vẫy tay gọi cậu.
Giang Sách nhìn thấy trước mặt Quan Tinh La đã lấy sẵn hai đôi đũa cùng với hai chén canh thì tâm tình của cậu mới trở nên tốt hơn.
Bàn ăn trưa của hai người đã đầy ắp đồ ăn, phần lớn là đồ ăn do Quan Tinh La chọn mua, đương nhiên là dùng thẻ ăn của chính cậu ta trả tiền.
Giang Sách cầm đũa gắp những hạt cơm trắng, đang nghĩ đến việc trộn canh với cơm để dễ ăn hơn. Đột nhiên, cậu phát hiện phía trên phần cơm của mình bỗng có thêm một chiếc đùi gà.
Giang Sách ngẩng đầu nhìn Quan Tinh La.
Quan Tinh La không cầm đũa mà đang tựa cằm vào bàn, vẻ mặt có chút đau khổ nói: “Hình như tớ nhờ cậu mua quá nhiều đồ ăn rồi, phải làm sao đây?”
Đôi mắt đen láy đó nhìn về phía Giang Sách, dần dần lộ ra nụ cười trong trẻo. Quan Tinh La cười nói: "Lãng phí thức ăn là không tốt, cậu giúp tớ ăn một ít đi, Giang Sách."
Khi Quan Tinh La gọi tên ai đó, âm cuối cùng sẽ nhẹ nhàng hơn, mang lại cho người khác một cảm giác nhẹ nhàng và ôn hòa trong tai.
Sau đó, trứng rán, thịt, rau và bánh ngọt đều được bày lên đĩa của Giang Sách.
Giang Sách sửng sốt.
Quan Tinh La sau đó cầm đũa lên, cười nói: “Vậy là xong, chúng ta bắt đầu ăn thôi.”