- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi
- Chương 7: Cười nói ồn ào
Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi
Chương 7: Cười nói ồn ào
"Tốt lắm, Mộng Vũ, đưa cho Lưu chưởng quỹ năm ngàn lượng, sau phát cho mỗi người bọn họ mười hai lượng, làm tiền tiêu vặt hàng tháng." Thương Lung Tình xoay người nói với Mộng Vũ, nhìn mấy người khác ngoài Lưu chưởng quỹ nói.
"Lưu chưởng quỹ, tiền này đủ để ngươi chuyển nhượng lại quán chứ?" Thương Lung Tình hỏi Lưu chưởng quỹ, dù sao vừa đến nơi này, không biết được năm ngàn lượng này đến cùng có đủ dùng không, chỉ đại khái đưa ra một con số.
"Đủ, đủ, thậm chí còn thừa." Lưu chưởng quỹ cũng là người thành thật, sắc mặt cảm kích nói với Thương Lung Tình. Tửu lâu này sắp phải nhanh chóng đóng cửa, làm gì còn giá trị nhiều tiền như vậy? Nhìn Thương Lung Tình một lần đưa nhiều tiền như vậy, Lưu chưởng quỹ quả thực không thể tin.
"Vậy là tốt rồi, về sau nơi này cũng là nơi ngươi kinh doanh, mà Tiểu Long ở lại bên cạnh làm trợ thủ của ngươi, có tin tức gì, cứ nói hắn thông báo đến ta một tiếng, mỗi tháng tiền lương của ngươi là tám mươi hai lượng, hắn sáu mươi hai lượng, như thế đã minh bạch* chưa? Còn dị nghị chuyện gì, các ngươi cũng có thể nêu ý kiến?" Thương Lung Tình giao phó, nói.
*Minh bạch: Sáng tỏ, rõ ràng
"Vâng, minh bạch ! Chúng ta đều không có ý kiến gì." Lưu chưởng quỹ vẫy vẫy tay, nói vội vàng. Điều kiện tốt như vậy, bọn họ nào có dám dị nghị gì?
"Uh, Quán này ngừng kinh doanh nửa tháng đi, sửa sang mới sau đó hẵng mở cửa , cụ thể nên làm thế nào, tiếp sau đó ta sẽ đến nói cho các ngươi." Thương Lung Tình sắc mặt mệt mỏi nói. Tay vuốt vuốt cái trán, cảm thấy thân thể này thật sự quá yếu, mới ra ngoài nói chuyện không bao lâu, liền chịu không nổi, quả nhiên là thân thể của thiên kim tiểu thư, thực làm cho nàng không còn gì để nói.
"Mộng Vũ, chúng ta đi về trước." Thương Lung Tình đứng lên, kêu một tiếng Mộng Vũ, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
"Gia, ngươi nói là thật sự? Ngươi muốn ở nơi này ngốc một đoạn thời gian?" Trong sương phòng tửu lâu bên kia, Tiểu Ức hưng phấn mà nói. Thật tốt quá, hắn rốt cục được giải thoát. Cho tới nay, hắn đều cái chỗ này làm thế thân cho gia, mỗi ngày còn phải ứng phó đám nữ nhân hậu viện trang điểm xinh đẹp kia, thật là khổ không thôi.
"Uh, ta ở lại đây một thời gian." Đông Phương Dịch Hàn sắc mặt đạm mạc, híp mắt nói. Sau đó lại nói một câu làm Tiểu Ức buồn bực đến cực điểm: "Bổn vương chính là trở về gặp vương phi của bổn vương mà thôi, những chuyện khác, ngươi cứ theo lẽ thường làm. "
Lời này vừa nói ra, hai người ngồi một bên ăn ý mười phần nhìn nhau liếc mắt một cái: Xem ra, gia, thật sự đối với vương phi có hứng thú? Ngẫm lại cũng đúng, gia nhưng là chưa bao giờ cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân, đều coi các nàng như cặn bã, bây giờ lại trên dưới hai lần “Phi lễ” với vương phi, đây không phải là đùa giỡn đi? Nhưng mà, xem bộ dáng vương phi bưu hãn, cũng hợp làm nữ chủ nhân của bọn hắn, nhưng mà không biết chiếm thượng phong sẽ là gia hay là nàng? Xem ra sau này phải cẩn thận một chút, không đắc tội vương phi.
"A, cái gì? Ý tứ gia là ta còn phải ứng phó với cái đám nữ nhân kia? Bọn họ, bọn họ chẳng phải là phi tử của ngài sao? " Tiểu Ức tức giận bất bình hô.
"Là phi tử trên danh nghĩa, cho tới bây giờ bổn vương vẫn không chạm qua các nàng, nếu thích, ngươi có thể từ từ hưởng thụ, muốn xử lý như thế nào liền xử lý như thế đó." Đông Phương Dịch Hàn một bộ dạng không liên quan đến mình, thật sự làm Tiểu Ức phát điên, còn từ từ hưởng thụ, hắn nào có cái mệnh tốt này a? Hắn đây là trêu chọc ai, cư nhiên còn muốn mình làm chuyện xấu.
"Phốc" Hai người bên cạnh Đông Phương Dịch Hàn nhịn không được bật cười, không làm tức chết người không được, trêu tức nói "Tiểu Ức, đây chính là chuyện tốt nha! Nói không chừng ngày nào đó kiếm được ý trung nhân của ngươi a?"
"Đi đi đi, các ngươi đừng thêm phiền , nếu thích, các ngươi tự mình làm." Tiểu Ức tức giận nhìn hai người nói.
"A, đừng nha, chúng ta cũng không có mệnh này, ngươi vẫn là hảo hảo hoàn thành nhiệm vụ gia giao cho đi." nói xong, hai người liền cười ha ha đứng lên. Lúc trước bọn họ có tất cả 6 người, chơi trò chơi, người thua phải nhận nhiệm vụ. Hơn nữa, nếu bọn hắn có thua, thì cũng không có khả năng tiếp nhận. Bởi vì thân hình mấy người không giống gia, chỉ có Tiểu Ức có bộ dáng là tương đối nhất, cho nên nhiệm vụ ‘vinh quang’ này, đương nhiên mọi người đều nhường cho Tiểu Ức!
Đông Phương Dịch Hàn híp mắt nghỉ ngơi, không để ý tới mấy người bọn họ. Hắn mặc dù lạnh lùng xa cách, nhưng đối thủ hạ của mình lại rất khoan dung, mấy người bọn họ đi theo hắn luôn luôn thập tử nhất sinh, giống như huynh đệ, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hắn hoặc làm hỏng việc, hắn cũng không để ý nhiều việc mấy người bọn họ cười nói ồn ào.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi
- Chương 7: Cười nói ồn ào