Editor: Ôp
Làm sao Thương Lung Tình bỏ qua thần sắc của nàng ta chứ? Nhưng mà nàng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó không để ý đến. Khi tay lần nữa cầm lấy cái chén, chợt chuyển sang Đông Phương Dịch Hàn, đến gần bên tai của hắn, nhẹ nhàng nói: " Cho dù lát nữa có phát sinh chuyện gì, ngươi cũng không được nhúng tay vào. "
Trải qua bản nhạc đệm nhỏ vừa rồi, tuy mọi người không thể lấy được cách làm bánh ngọt, nhưng cũng không mất hứng, vẫn chuyện trò vui vẻ như cũ, vẻ mặt chuyên chú nhìn vũ cơ biểu diễn trên đại sảnh, mà thương Lung Tình không biết là, ở góc độ khác nhìn về bên này, tư thế vừa rồi có rất nhiều ái muội, khiến cho thần sắc vài người càng thêm mờ mịt không thôi.
Trong con ngươi Đông Phương Dịch Hàn thoáng qua một luồng nghiền ngẫm, vui vẻ gật đầu một cái. Mặc dù không biết nàng muốn làm gì, nhưng từ trong ánh mắt của nàng có thể thấy được, nhất định lát nữa sẽ có chuyện phát sinh, hơn nữa còn có liên quan với nàng. . .
Thương Lung Tình nói xong liền ngồi thẳng người, lúc giơ chén lên muốn uống, lại đột nhiên để xuống. Còn tiểu nha hoàn bên cạnh lại khẩn trương đến mức trán đổ mồ hôi lạnh, run rẩy nhìn nàng, còn có một người khác cũng gắt gao nhìn chằm chằm ly trà trong tay nàng. Không ai biết đây là do Thương Lung minh cố ý, nàng đã sớm ngửi thấy mùi lạ không tầm thường từ trong nước trà tỏa ra, chỉ là muốn xác định có bao nhiêu người đang chú ý nàng mà thôi.
Mắt lạnh quét một vòng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, quả nhiên là bà ta. Thương Lung Tình giơ chén lên lần nữa, uống vào. Phất tay nói tiểu nha hoàn kia thêm một chén nữa. Tiểu nha hoàn cầm bình trà, hiển nhiên có chút mừng rỡ, vẻ mặt vô cùng đắc ý, vội vàng lại rót thêm cho Thương Lung Tình.
Thương Lung Tình lại uống như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt không hề lo lắng nhìn hết thảy trước mắt. Chỉ chốc lát, nàng liền đứng lên, nói với Đông Phương Dịch Hàn: "Nơi này có chút nóng, ta ra ngoài đi dạo một chút. "
Tiểu nha hoàn bên cạnh vừa nghe thấy Thương Lung Tình muốn đi ra ngoài, sắc mặt mừng rỡ bám theo đi cùng, còn không quên nhìn về phía Dương Tú Nhi. Giống như đang xin phép chỉ thị bước kế tiếp nên làm như thế nào?
"Tiểu thư, toàn bộ đều được chuẩn bị xong." Thương Lung Tình vừa mới đi ra không lâu, Mộng Vũ dựa vào gần bên tai nàng, nhẹ nhàng nói.
"Ừm, chiếu theo kế hoạch làm việc, cho Mục Vũ đưa ra toàn bộ tư liệu đã điều tra đến." Thương Lung Tình mặt lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
"Vâng, tiểu thư." Mộng Vũ đáp, liền đi ra ngoài. Chỉ để lại một mình Thương Lung Tình đứng ngắm hoa ở hoa viên. . .
"Tiểu thư, có phải người không được thoải mái hay không? Có cần đi nghỉ ngơi một chút không ạ?" Tiểu nha hoàn vừa rồi đứng bên cạnh Thương Lung Tình châm nước nhẹ nhàng nói, trên mặt lại không che giấu được một phần tính toán thành công cùng vẻ mặt đắc ý dạt dào.
"Ừ, ta đi trước nghỉ ngơi một chút." Thương Lung Tình sờ sờ cái trán, cảm giác cơ thể hơi mệt, nhàn nhạt nói. Chẳng qua là không ai phát giác vẻ mặt của nàng đã sơm trở nên lạnh như băng, trong con ngươi lướt qua một tia tinh quang cùng sát ý.
"Phu nhân, mọi thứ đều hoàn thành theo chỉ thị của ngài, hiện tại nên làm như thế nào?" Tiểu nha hoàn len lén đi theo thấy Thương Lung Tình tiến vào gian phòng nghỉ ngơi, liền vội vàng trở lại bẩm báo kết quả.
"Ừ, thật tốt quá, chưa tới nửa canh giờ nữa ngươi tìm lý do dẫn lão gia và khách quan đi xem là được." Mặt Dương Tú Nhi lộ vẻ phẫn hận và oán độc, một loại hưng phấn gấp gáp vì cuối cùng ý định đã theo như ý muốn.
"Dạ, phu nhân, nô tỳ đi chuẩn bị." Tiểu nha hoàn đáp, vội vàng rời đi.
"Lão gia, không xong, đại tiểu thư … nàng đã xảy ra chuyện." Ước chừng qua nửa canh giờ, một tiểu nha hoàn mặc bộ y phục xám tro vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, vừa thở hổn hển vừa nói.
"Chuyện gì xảy ra, Tình nhi thế nào?" Thương Minh vừa nghe Thương Lung Tình đã xảy ra chuyện, gấp gáp vô cùng, nhưng lại sợ quá nhiều người biết, dù sao cũng là chuyện nhà, chỉ có thể hàng thấp giọng, có chút gầm nhẹ nói.
"A, tiểu thư… nàng. . . Lão gia, hay là ngài đi qua xem một chút đi." Tiểu nha hoàn khó nói, trên mặt tràn đầy khẩn trương và lo lắng. Trong lòng ở buồn bực làm sao để cho Thương Minh tự nguyện đi xem với nàng đây, đồng thời ánh mắt cũng có vẻ giấu diếm nhìn Tiêu Dao Vương ngồi ở bên cạnh.
"Được, đi, đi xem một chút." Thương Minh cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, vừa nghe Thương Lung Tình có chuyện, liền vội vàng muốn xem đến rốt cuộc là thế nào?
Đông Phương Dịch Hàn bên cạnh vừa nghe thấy Thương Lung Tình gặp chuyện không may, sắc mặt trở nên âm trầm, trong lòng cũng khẩn trương lo lắng, nhưng lại nghĩ đến lời nàng nói bên tai lúc nãy, lại yên tâm không ít. Nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được đứng ngồi không yên, liền đứng dậy theo sau lưng bọn họ đi xem một chút, đương nhiên cũng không thiếu được đám người Tiểu Ức vẫn theo bên người.
Khi đoàn người Thương Minh đạt tới yến thính cách đó không xa phòng khách lúc, nghe được từ bên trong phòng truyền đến từng trận tiếng rêи ɾỉ ái muội, thở gấp, còn có tiếng gầm nhẹ của nam tử, nhất thời xanh cả mặt, khó coi hơn chết, vừa nghe cũng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Khiến cho Thương Minh không rõ là tại sao có thể như vậy, vì sao lại là Tình nhi?
Đông Phương Dịch Hàn tuấn dật khuôn mặt lúc này cũng âm trầm nặng nề, tay nắm thật chặc, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lùng đóng băng người khác. Có thể tưởng tượng bên trong nếu quả thật là Thương Lung Tình, hắn có mất bình tĩnh mà một chưởng gϊếŧ chết nam nhân kia hay không. . .
Đang lúc mọi người do dự có nên đi vào hay không, lại ngoài ý muốn nghe được giọng nói của Thương Lung Tình: "Các người đang làm gì vậy? Có chuyện gì không?"
Mọi người nghe vậy quay đầu, sững sờ nhìn Thương Lung Tình trong lòng đánh dấu chấm hỏi, nàng ở chỗ này, vậy bên trong là người nào? Không phải nói nàng xảy ra chuyện sao? Chẳng lẽ có gì nghĩ sai rồi?
Nét mặt Đông Phương Dịch Hàn mừng rỡ, nhanh chóng lắc mình đến bên cạnh nàng, ôm eo nhỏ nhắn của nàng, nhàn nhạt nói: "Nàng đã đi đâu?"