"Tiểu thư, Vương gia tới, hiện tại đang ở đại sảnh, lão gia cho gọi người qua đó." Mộng Vũ từ bên ngoài đi vào, sau khi liếc mắt nhìn Nam Cung Hành Vân, liền nhẹ giọng nói.
"Nhanh như vậy? Đi, đi xem một chút." Thương Lung Tình có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới yêu nghiệt này thật đúng là đã tới. Ban đầu, nàng chỉ nghĩ là hắn nói cho có mà thôi, không nghĩ tới là thật, hơn nữa còn sớm hơn lúc trước. Chẳng lẽ hắn tới đây, còn có mục đích khác?
Vội vàng đến đại sảnh, liền nghe được trong đại sảnh truyền đến thanh âm vang dội của phụ thân, thậm chí là cười ha ha. Thương Lung Tình cau mày, Tiêu Dao Vương này được hoan nghênh như vậy sao? Vì sao phụ thân nàng giống như thật cao hứng?
"Tình nhi, con đã đến rồi, mau vào, Vương gia tới." Mặt mày Thương Minh hớn hở nhìn Thương Lung Tình đi vào đại sảnh vừa sủng ái nói.
" Như thế nào sớm như vậy mà ngươi đã tới đây." Thương Lung Tình liếc Đông Phương Dịch Hàn một cái, ngay cả lễ cũng không thực hiện, mặt không thay đổi dứt khoát hỏi hắn. Ở trong lòng buồn bực, sớm như vậy người này tới đây làm gì? Trên mặt tự nhiên lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, nàng mới không tin nam nhân phong lưu này tới đây vì nàng.
"Thế nào? chẳng lẽ ái phi không hi vọng bổn vương tới đây?" Đông Phương Dịch Hàn sửng sốt, không nghĩ tới Thương Lung Tình hỏi trực tiếp như vậy. Sắc mặt ghét bỏ kia của nàng, khiến khuôn mặt tuấn dật của hắn đen như đáy nồi, có chút không vui mở miệng. Mấy ngày nay hắn vì nhanh chóng muốn sớm chạy tới bên nàng, phải thức đêm xử lý rất nhiều chuyện. Không nghĩ tới lại đổi lấy vẻ mặt hời hợt của nàng, trong lòng buồn bực vô cùng.
"A, làm sao có chuyện đó chứ, Vương gia có thể tới đây, chính là vinh hạnh của Thương gia. " Thương Minh là người từng trải, ìnnh bọn họ giống như có điểm không đúng, vội vàng chen miệng cười khẽ trả lời. Ánh mắt còn thỉnh thoảng hướng Thương Lung Tình nhíu mi, ý bảo nàng không nên nói chuyện lung tung. . .
Dĩ nhiên Thương Lung Tình không bỏ qua ám hiệu của Thương Minh, nhưng nàng lại không quan tâm đến. Ngước mắt lần nữa nhìn về phía Đông Phương Dịch Hàn, phát hiện hắn nhìn tụy rất nhiều, trong lòng không khỏi sửng sốt, thuận miệng hỏi: " Ngươi thế nào lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ mấy ngày không ngủ?"
Đông Phương Dịch Hàn nghe xong, phiền muộn trong lòng lập tức biến mất, ánh mắt chớp chớp, ** tựa như nói: " Đây là ái phi đang quan tâm ta sao? Ta biết là nhất định ái phi luyến tiếc ta mệt nhọc mà."
Khóe miệng Thương Lung Tình mím chặt, mặt hắc tuyến, trong lòng không khỏi mắng chửi miệng mình tùy tiện, vô duyên vô cớ hỏi hắn làm gì. Liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi có thể bình thường nói chuyện một chút không? Giống như là lỗi của ta vậy. "
Khuôn mặt Đông Phương Dịch Hàn vốn đang đen như đáy nồi, bây giờ lại trở nên thần thái sáng láng, bộ mặt hưng phấn, giống như yêu nghiệt cười nói: "Mấy ngày ta ngủ không ngon, nhưng mà, cũng chính xác là bởi vì phải nhanh chóng một chút để đến tìm nàng nha”
Đông Phương Dịch Hàn cũng không biết tại sao mình vừa đυ.ng đến Thương Lung Tình, hắn sẽ có bộ dáng này. Chung quy là mình vô tình thay đổi trong mọi hoàn cảnh, nhưng mà, như thế này cũng rất thích thú.
Thương Lung Tình cảm thấy nếu nói tiếp, nhất định nàng sẽ bị tức chết, quyết định không để ý đến hắn, ngồi trên ghế ở một bên, cầm lên ly trà uống vào. Vậy mà, còn chưa có nuốt xuống, liền nghe thanh âm vô tội của yêu nghiệt kia vang lên: "Lung nhi, ly nước nàng đang uống là của ta đấy, như thế chúng ta được tính là ở gián tiếp hôn môi không?"
"Phốc" một tiếng, Thương Lung Tình phun hết nước trong miệng ra, nàng không nghĩ đến tùy ý lấy cái ly lại chính là cái hắn đã uống. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là cố tình nói ra, nhìn dáng vẻ hắn đắc ý, trong lòng nàng nổi khí lên, không chút nghĩ ngợi ném cái ly trong tay qua. . .
ánh mắt Đông Phương Dịch Hàn lạnh lùng nhìn phương hướng cái ly bay tới hắn, lập tức lắc mình né tránh, "Vèo" một tiếng đến bên người Thương Lung Tình, đưa tay nắm lấy eo nhỏ của nàng, có chút ủy khuất và bất đắc dĩ nói: "Lung nhi, nàng không cần ác như vậy chứ? Chỉ là ta nói thật thôi mà. "
"Cút, cách ta xa một chút." Trán Thương Lung Tình đầy hắc tuyến, buồn bực nói lớn, đây là nàng tự tìm khổ ăn sao? Hết lần này tới lần khác chọc phải một tên vô lại như vậy?
Tiểu Ức đi theo bên cạnh hoàn toàn ngốc lăng đứng ở một bên, không có phản ứng. Này, đây là có chuyện gì vậy? Lúc nào vương gia đã thành bộ dáng này? Lại còn dùng "Khổ nhục kế" với Vương Phi, ăn vạ? Tính bài hôn môi? Á, hình như cũng không phải. Trong lòng không nhịn được mặc niệm: Gia à, ngài cho ta chuẩn bị tâm lý một chút nha, tình huống còn đột nhiên phát sinh như vậy, ta lo lắng trái tim của mình sẽ không chịu nổi mất.
Thương Minh cảm giác mình có chút già rồi hoa mắt, giơ tay lên xoa xoa mắt, không thể tin được nhìn hai người trước mặt, trái nhìn Thương Lung Tình, phải nhìn Đông Phương Dịch Hàn. Trong lòng suy nghĩ, người này thật sự là Tiêu Dao vương trong truyền thuyết sao? Hôm nay như thế nào nhìn vào lại không thấy giống? Chẳng lẽ là do sức quyến rũ của Tình nhi quá lớn, ảnh hưởng đến Tiêu Dao vương?