Bắc thành Thương phủ
"Mau mau mau, mau đi thu dọn "Lung viên" một chút, đại tiểu thư sắp đến rồi." Mặt mày Thương Minh hớn hở giao phó hạ nhân dọn dẹp lại phòng, cứ nghĩ đến nữ nhi mà nàng thương yêu nhất sắp trở về, tâm tình ông phá lệ kích động. (nàng: đây là mẹ của nu9)
"Vâng, lão gia, thuộc hạ lập tức đi làm." Quản gia cũng cao hứng đáp lời, tay chỉ vào mấy người hạ nhân, cùng nhau đi ra ngoài.
Thương Minh gật gật đầu, nhớ tới thê tử không tốt số của ông, thần sắc trở nên bi thương, phức tạp. Ái thê qua đời, là nỗi đau cả đời của ông, lúc đó ông đang ở bên ngoài , vừa nghe tin thê tử xảy ra chuyện, vội trở về gấp, nhưng vẫn không thấy được mặt của nàng lần cuối cùng.
Chỉ để lại nữ nhi mới 8 tuổi, nữ nhi càng lớn lên bộ dạng càng giống với thê tử của ông, bởi vậy, ông trao toàn bộ yêu thương dành cho thê tử cho Thương Lung Tình, chỉ cần là điều nàng muốn, ông đều tìm mọi cách để giúp nàng…
Tuy rằng ông còn có một thϊếp thất, nhưng đó không phải mong muốn của ông, là năm đó ông không cẩn thận uống say gây ra họa, thật may là thê tử tha thứ cho ông, mặt ngoài cảm tình hai người vẫn tốt đepk như lúc đầu, với lại lúc đó ông cũng vội vàng quản lý chuyện làm ăn, xem nhẹ ý nghĩ thực sự của thê tử, trong lòng vướng mắc. Khiến cho thê tử không còn tín nhiệm ông, có chuyện gì cũng đều ở trong lòng, không nói chuyện với ông, đến cuối cùng ngay cả lần gặp mặt cuối còn chưa thấy đã rời đi. Đây là vết thương cả đời của ông, khắc sâu trong lòng cả đời. . .
"Cái gì? Ngươi nói đại tiểu thư sắp trở về, lão gia đang cho hạ nhân đi chuẩn bị phòng?" Một phụ nhân ăn mặc xa hoa, phục sức cao quý, nhưng giọng nói lại bén nhọn gắt lên, vô cùng kích động, mặt mày tái mét vỗ mạnh lên bàn.
"Dạ, phu nhân, đúng vậy. " Tiểu nha hoàn phát hoảng, dè dặt cẩn trọng đáp.
"Đi, giúp ta đi tìm Quyền gia lại đây, không được để cho lão gia biết, nói ta có việc tìm hắn." Phụ nhân cũng chính là Dương Tú Nhi, nhẹ giọng nói với tiểu nha hoàn vừa rồi, ánh mắt dữ tợn tàn nhẫn, sắc mặt hung ác nham hiểm.
"Đáng chết, nha đầu chết tiệt kia sớm như vậy đã đến rồi? Sao một chút tin tức đều không thu được." Dương Tú Nhi tự nhủ nói thầm, vẻ mặt tràn ngập không cam lòng cùng ghen tị. . .
Lần này nhất định phải nghĩ biện pháp trừ bỏ nàng, không thể lưu nàng đến lúc thọ yến, bằng không khó bảo toàn việc lão gia hỏa kia đưa hết tài sản cho nàng. Thật là không tốn công sức, đã đưa nàng đến tận cửa, vậy cho nàng có đi không trở về, hừ. . .
"Nương, nương, người ở đâu?" Thanh âm ôn nhu uyển chuyển hàm xúc vang lên, chỉ thấy thiếu nữ mọt thân váy áo hồng nhạt từ bên ngoài đi vào, rất có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, bộ dáng có tri thức hiểu lễ nghĩa, gò má xinh đẹp hiện lên một tầng ửng đỏ, không tả hết được sự kiều mị của nàng.
"Ta đây, Doanh Nhi có việc gì sao?" Dương Tú Nhi đi ra từ trong phòng, thấy nữ nhi của mình, trên mặt lập tức trở nên nhu hòa, tràn ngập yêu thương và sủng ái.
"Nương, nghe nói tỷ tỷ sắp trở về, có phải vậy không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Doanh Nhi vô cùng hưng phấn, ánh sáng chờ mong.
"Hả, phải không? Doanh Nhi nghe ai nói vậy? Nương còn chưa biết đâu." Dương Tú Nhi thấy biểu cảm cao hứng của Thương Doanh Nhi, thần sắc lướt qua một tia âm u và ngoan độc, trên mặt lại hòa ái hỏi.
"Con nghe cha nói, còn nói cái gì mà sau này Vương gia cũng tới, Vương gia thật tốt với tỷ tỷ. " Trong lời nói Thương Doanh Nhi tràn ngập ngây thơ, vẻ mặt chất phác, có chút hâm mộ, nhưng không hề có ý đố kị và không cam lòng. (chậc, chậc, không ngờ TDN ngoan thật nha =3=.)
"Tốt cái gì mà tốt, con một chút cũng không thua kém với nàng ta, so với nàng ta còn tốt hơn." Dương Tú Nhi tức giận nói, trong lòng tức đến muốn chết, nữ nhi này sao lại thiện lương như vậy, còn một câu là tỷ tỷ dài, tỷ tỷ ngắn gọi nha đầu chết tiệt kia .
"Ơ, nương, con đã biết." Thương Doanh Nhi thấy bộ dáng mất hứng của Dương Tú Nhi, liền biết điều trả lời, lôi kéo tay bà làm nũng . . .
“Ừ, biết là tốt rồi, con không được để thua kém điểm nào so với kẻ khác, nếu không tương lai con nhất định sẽ hối hận." Dương Tú Nhi nghe Thương Doanh Nhi nói vậy, trên mặt mỉm cười, vỗ vỗ tay nàng nói.
Thương Doanh Nhi chỉ cười cười không ra tiếng, nàng biết nương nàng tương đối thiên vị cho nàng, không thích Thương Lung Tình, nhưng mà nàng lại rất thích Thương Lung Tình. Hồi nhỏ nàng luôn thích đi theo bên người tỷ tỷ, mà tỷ tỷ cũng rất thương yêu nàng, thường xuyên bày cho nàng một ít mới mẻ độc đáo gì đó, đây là bí mật lúc đó của các nàng, không có người khác biết. Bởi vậy, đối với địch ý và lời nói không tốt của mẫu thân, Thương Doanh Nhi cũng chỉ là nghe vào tai trái, đi ra tai phải, không để ý đến.
"Nương, con đi ra ngoài trước đây, con muốn đi mua vài thứ." Thương Doanh Nhi cười nói với Dương Tú Nhi, nhẹ nhàng lui ra.