Thương Lung Tình không nói gì nhìn người trên mặt đất, nhíu mày, rốt cuộc nên cứu hay là không nên cứu? Nhìn khí thế người này hẳn không phải người bình thường. Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đến gần bên người hắn, kéo miếng vải đen trên mặt ra, sửng sốt, lại là một mỹ nam tử, tuy rằng đang hôn mê, tóc vẫn còn tán loạn, nhưng như vậy càng tô đậm lên diện mạo tuấn mỹ của hắn, cổ đại này đều thừa thãi mĩ nam sao? Đi đến chỗ nào cũng đều là mỹ nam cả!
"Còn không cứu, tính mạng ngươi sẽ nguy cấp." Thương Lung minh hoàn hồn, tay cầm lên bắt mạch hắn, tự nhủ nói. Lập tức, từ trong ngực lấy ra một viên dược nhét vào trong miệng hắn, vào miệng tan ngay.
Xem vết thương trên người hắn, Thương Lung Tình cau mày, không nói gì, cư nhiên chịu nhiều thương tích như vậy, lại trúng độc, mà vẫn còn có thể chống đỡ đến bây giờ, ý chí người này phải mạnh như thế nào a?
"Mục Tinh, tiến vào, đi sửa sang lại cho hắn một chút, sau đó đem hắn đi chữa trị." Thương Lung Tình nhìn người trên đất, nam tử cả người nham nhở, liền kêu Mục Tinh tiến vào, đưa lọ thuốc cho hắn giúp đỡ xử lý một chút, dù sao độc cũng đã áp chế, mặc dù chỗ khác còn nghiêm trọng, nhưng cũng sẽ không thể gây trở ngại gì. Nếu như không xử lý trước, ngược lại sẽ bị nhiễm trùng. . .
"Vâng, tiểu thư." Mặc dù Mục Tinh kinh ngạc về người trong phòng, nhưng cái gì cũng không hỏi, theo lời nói của Thương Lung Tình đi làm.
Ngày thứ hai, sáng sớm, sắc trời mông lung, trên lá cây, bông hoa ngọn cỏ đều bao trùm lên một tầng sương mỏng manh, nam tử khoác một kiện ngoại bào, nhẹ nhàng đi ra, nhìn bóng người trong hoa viên, trong con ngươi lướt qua một phần kinh ngạc cùng bất khả tư nghị (khó có thể tin). . .
" Sáng sớm ngươi luôn luôn rời giường ra ngoài tập luyện như vậy?" Nam tử xem động tác kỳ quái của Thương Lung Tình, tuy không hiểu, nhưng vẫn đại khái đoán được nàng đang tập luyện, xuất phát từ lòng tò mò, cũng nhẹ giọng hỏi.
"Nhanh như vậy đã tỉnh, xem ra là vết thương không nặng." Thương Lung Tình cũng có chút kinh ngạc, dừng lại, nhìn hắn, không nghĩ tới hắn tỉnh nhanh như vậy, đã có thể xuống giường đi lại, thể chất người này thật sự là vượt quá phán đoán của người khác nha!
"A, tại hạ là Nam Cung Hành Vân, đa tạ ân cứu mạng của cô nương." Nam Cung Hành Vân ôm quyền cảm kích nói. Nếu không gặp được nàng, có lẽ hắn thật sự phải chết oan chết uổng, không nghĩ tới cô nương này thần kỳ như vậy, cư nhiên có thể áp chế độc trong cơ thể hắn. . . Tuy rằng hiện tại không thể giải hết hoàn toàn, nhưng tốt xấu gì cũng đã bảo vệ mạng.
Nam Cung? Họ này giống như không phải người trong Thiên Long quốc? Về phần là nơi nào, Thương Lung Tình cũng không quan tâm, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chính là áp chế độc tính, bảo toàn mạng sống, chưa giải hoàn toàn, nhưng không có việc gì, ngươi có thể ly khai. "
" Nếu có thể mong cô nương hãy giúp tại hạ giải độc, chỉ cần có thể giải được, cô nương cứ ra bất kỳ điều kiện gì." Nam Cung Hành Vân cũng chưa từng quên trước khi hắn ngất xỉu, Thương Lung Tình đã nói câu kia: "Có đáng giá cho ta cứu hay không. " Hắn nghĩ, nếu nàng nói như vậy, thì khẳng định có biện pháp giải độc, bằng không thì cũng sẽ không phách lối nói chuyện như thế.
"Ngươi xác định?" Thương Lung Tình nghĩ nghĩ, hơi hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, chỉ cần cô nương có thể giải hết độc của ta, ta quyết không đổi ý!" Nam Cung Hành Vân cũng không biết vì sao tin tưởng nàng như vậy, nhưng trong lòng chính là có một loại trực giác, khiến cho hắn tin tưởng nàng sẽ giúp hắn giải độc. . .
"Được, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi, bất quá, không cam đoan có thể giải được hết độc, phải có thời gian cho ta điều phối dược liệu, về phần điều kiện, chưa cần nói đến, lúc cần thiết sẽ cho ngươi trả lại." Thương Lung Tình không chút nào giấu diếm nói, khí phách tràn ngập tự nhiên, khiến cho người ta cứ vậy mà lại đi tin tưởng lời nói của nàng.
"A, tốt, cô nương sẽ không sợ sau khi giải xong độc của ta thì ta sẽ đổi ý?" Đột nhiên khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Hành Vân cười cười, tùy ý nói.
"Ngươi còn không sợ bị ta độc chết, việc gì ta phải sợ ngươi?" Thương Lung Tình thanh lãnh nói, tuyệt không để ý đến cách nói của hắn, ngược lại nói một câu, khiến Nam Cung Hành Vân nhất thời không nói ra lời. . .
"Ách, cái kia. . . Ta nói đùa thôi, đừng để ý." Nam Cung Hành Vân bị Thương Lung Tình nói thế, thấy có chút ngượng ngùng, người dưới mái hiên, chỉ có thể nhận lỗi .
"Không có việc gì, ta không keo kiệt như vậy, vì chuyện này mà tức giận. " Thương Lung Tình nhàn nhạt nhìn lướt qua, còn nói: "Ngươi vẫn nên đi nghỉ ngơi đi. Ta cũng không muốn độc của ngươi còn chưa giải xong mà đã chết ở trong này đâu."
"Ách, được rồi. Ta đây đi nghỉ ngơi trước. " Nam Cung Hành Vân yên lặng sờ sờ cái mũi, xoay người hướng trong phòng đi đến. Kỳ thực, vết thương của hắn rất nghiêm trọng, hiện tại cũng là đang cứng rắn chống đỡ, vốn dĩ hắn định ra ngoài để rời đi, chính là không nghĩ tới nữ tử này can đảm như vậy, không hỏi lai lịch của hắn, cư nhiên còn dám đáp ứng cứu hắn. . .