Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nhìn Lý Hiên xám xịt lui về, trong lòng Lý Dịch lần nữa bắt đầu hoài nghi con hàng này thật là Tiểu vương gia?
Làm Hoàng Thân Quốc Thích như hắn, sợ rằng còn uất ức hơn dân thường như hắn nữa?
Dù sao cũng là Tiểu Vương Gia nghe, bị một nữ tử vũ nhục cũng có thể nhịn?
Nếu đổi lại người khác, đâu thèm nhìn nàng là nữ nhân, chỉ sợ sớm đã quất một bàn tay tới, "Nữ tử lớn mật, dám can đảm nhục mạ Hoàng Thân Quốc Thích...", giáo huấn một phen trước rồi nói tiếp mới đúng.
Đương nhiên, nếu Lý Hiên thật làm như thế, hiện tại chỉ sợ hắn đã không thể hoàn hảo không chút tổn thương đứng chỗ này nói chuyện với Lý Dịch.
Mà Lý Dịch cũng phải chuẩn bị một chút, mang theo Tiểu Hoàn và hai tỷ muội Liễu Như Nghi cao chạy xa bay...
Hai nam tử theo sau lưng Lý Hiên giận dữ nhìn Liễu Như Ý nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy nữ tử trước mắt tuổi không lớn lắm nhưng lại cho bọn hắn cảm giác áp lực rất lớn.
Cũng may nàng nói hơi khó nghe với Tiểu Vương Gia mà không làm chuyện gì bất lợi, hai người thả lỏng trong lòng.
Sau đó, ánh mắt hai người không khỏi nhìn về phía người trẻ tuổi không xa lạ gì đối diện.
Nếu không phải có hắn, sợ rằng bây giờ Vương Phi còn đang bị bệnh hành hạ, ngay cả Ngự Y đều thúc thủ vô sách, vào tay hắn thế mà giải quyết dễ dàng, trong lòng Vương Gia vô cùng vui sướиɠ, những ngày qua đang một mực sai người tìm kiếm, chắc sẽ ban thưởng cho hắn không nhỏ.
Thấy niên kỷ này người không chênh lệch Tiểu Vương Gia nhiều lại có bản lãnh như thế, trong lòng hai người cũng kinh ngạc không thôi.
- Lý huynh, Thê Muội... Tính tình... Thật có chút đặc biệt.
Bị Liễu Như Ý hô một chữ "Lăn" đuổi đi, Lý Hiên cười khan một tiếng quay lại nhìn Lý Dịch nói.
Tính tình Liễu Như Ý há chỉ dùng từ "Đặc biệt" để hình dung, đây chính là đệ nhất nữ hiệp một lời không hợp sẽ rút kiếm chém người đó, Tiểu Vương Gia ngươi còn chưa cảm nhận được địa phương chính thức" đặc biệt " của nàng đâu.
- Ha ha, nguyên lai địa phương Lý huynh nói chơi vui chính là chỗ này.
Lý Dịch xấu hổ cười một tiếng đánh trống lãng.
Bây giờ mới biết chỗ vừa rồi Lý Hiên nói không phải thanh lâu, trong nội tâm có chút thất vọng nho nhỏ.
Bầu không khí trong vườn nhìn qua rất phong nhã, Tài Tử Giai Nhân, Vũ Cơ Ca Nữ, ngâm thơ ngắm trăng, vô cùng náo nhiệt.
Lý Hiên nghe vậy, khoát tay nói:
- Lý huynh gì mà Lý huynh, gọi thế quá mức lạnh nhạt, ngươi có ân với ta, không cần quan tâm những lễ tiết này, gọi thẳng tính danh là được.
Tuy vị Tiểu Vương Gia này nhìn rất không đáng tin cậy nhưng bản tính của hắn cũng rất hợp khẩu vị Lý Dịch, nếu đối phương thật bày ra vẻ Tiểu Vương Gia trước mặt hắn, Lý Dịch sẽ không quá mức thân cận hắn.
Dù sao, tuy thân ở cổ đại nhưng hắn sinh sống ở thế kỷ 21, trong lòng vẫn còn có chút mâu thuẫn đối với khái niệm tôn ti cổ đại.
Tuy nói nhập gia tùy tục nhưng trước mặt người đồng lứa, Lý Dịch cũng không muốn thời thời khắc khắc đều lộ ra kém một bậc, vẫn tận lực tránh gặp những đại nhân vật, một Liễu Diệp Trại nho nhỏ đã đủ để hắn sống cả đời.
Lý Hiên vỗ bả vai hắn, nói.
- Ngươi có chỗ không biết, Hội thơ Trung Thu năm nay được cử hành trong vườn cẩm tú này, tùy tiện gặp một người thì đều là tài tử có danh tiếng, hoặc tài nữ của Phủ Thành, hoặc tiểu thư khuê các ngưỡng mộ tài học bọn họ, thiên kim tiểu thư, đều ở nơi đây, ngay cả một vài thanh quan nhân thanh lâu nổi danh cũng đều nhận lời đến đây xướng khúc, nếu có thể làm ra một bài Từ lợi hại, vượt qua cả Đệ Nhất Tài Tử, Đệ Nhị Tài Tử, có lẽ sẽ lọt vào mắt xanh các nàng, xuân tiêu một giấc chiêm bao...
Lý Hiên ở một bên thao thao bất tuyệt, đường đường Tiểu Vương Gia Ninh Vương phủ lúc này nghiêm nghị nói về những chuyện này, người không biết còn tưởng rằng hai người đang thảo luận thi từ ấy chứ...
Chí ít, Lý Dịch đã thấy vài nữ tử đi qua bên cạnh bọn họ, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên người bọn hắn.
Sau khi đi qua còn xoay đầu liếc mắt một cái, ngầm trộm nghe thấy các nàng che miệng cười khẽ, nói hai vị này công tử thật anh tuấn...
Điều này là lời nói thật, Lý Dịch xuyên qua tới đây, an ủi nhất chính là tướng mạo cỗ thân thể này, bất luận nhìn thế nào cũng đều đẹp trai đến nổi thiên lý bât dung, bằng không, lúc trước Liễu Như Ý cũng không chọn trúng hắn?
Mà vị Tiểu Vương Gia trước mặt tuy hoàn khố, luôn luôn không làm chuyện đứng đắn nhưng muốn nói đến tướng mạo, quả thật không thể chê, nếu đặt ở hậu thế, cũng thuộc về loại người không cần dựa vào tài hoa và quyền thế trong nhà, chỉ dựa vào khuôn mặt đã có thể ăn cơm.
Phải biết, những trung niên phú bà tịch mịch khó nhịn thích nhất là loại hình mặt trắng nhỏ này.
Liễu Như Ý không biết đi nơi nào, Lý Hiên dẫn Lý Dịch đi dạo trong vườn, thỉnh thoảng chỉ nữ tử nào đó giới thiệu, đây là tài nữ nào đó nổi danh Khánh An phủ, đây là thanh quan nhân đầu bài của một thanh lâu nào đó, đây là một thiên kim tiểu thư của phủ thượng thư, đối với những nữ tử hơi có chút tư sắc thì càng thuộc như lòng bàn tay...
Điều này khiến trong lòng Lý Dịch không khỏi có chút hoài nghi về tâm lý Tiểu vương gia này, có phải có đam mê gì đặc thù hay không, dù sao, bằng vào thân thế bối cảnh của hắn, nữ tử dạng gì không chiếm được, hết lần này tới lần khác muốn che giấu tung tích, giả bộ như một người bình thường, cả ngày đi Quần Ngọc Viện nghe từ khúc?
Hay vì cảnh giới đối phương cao hơn mình, đây chỉ là một loại thái độ sinh hoạt của hắn mà thôi, vốn là dòng dõi Hoàng Thất lại ẩn vào hồng trần, dạo chơi nhân gian, vượt vạn bụi hoa, không dính một cánh hoa...
Bất quá, thấy thế nào thì hắn cũng không giống cao nhân có loại giác ngộ này nha!
Hoàn cảnh vườn cẩm tú xác thực tốt hơn phía ngoài nhiều, tài nữ, thiên kim tiểu thư tạm không nói đến, chí ít nơi này ca cơ, vũ công vẫn rất đẹp, mùi vị rượu, bánh ngọt cũng cũng không tệ lắm... Vừa rồi Lý Hiên nói đây là Hội thơ Trung Thu, không biết có cùng cái mà Uyển Nhược Khanh và các nàng hôm qua nói hay không, dù sao cho tới bây giờ còn chưa thấy được các nàng.
Cổ nhân cũng thật sự nhàn nhã, cả ngày tổ chứ hội thơ hội từ không thấy phiền mà ngược lại, thấy bọn họ rất chú trọng, nhưng như thế thật không có ý nghĩa...
Ngay tại thời điểm hai người đi về phía Thủy Tạ trung tâm náo nhiệt nhất, một nơi hẻo lánh trong vườn, Uyển Nhược Khanh và mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã đứng lên, vốn muốn đi tìm cô gái trong tranh mà Tằng Túy Mặc đã nói lại không thể không dừng bước, mấy bóng người đi tới, vừa lúc ngăn trở đường đi các nàng.
- Mấy vị chính là tài nữ Vân Anh Thi Xã?
Nam tử trẻ tuổi đi trước nhất chắp tay với các nàng một cái, cười nói.
- Không dám nhận hai chữ tài nữ, không biết công tử là...
Triệu Vân Nhu đi tới, nhìn nam tử có chút quen thuộc trước mắt, hơi nghi hoặc hỏi.
Nam tử trẻ tuổi kia cười cười, mở miệng đáp lời.
- Tại hạ Trầm Chiếu.
Bao gồm Triệu Vân Nhu, mấy vị nữ tử sững sờ một chút, sau đó không khỏi lên tiếng kinh hô.