Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 81: Phương Lão Tam Trung Thực

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Mà dù cái thế giới này thật có truyền thống tặng quà ấm áp khi Tết Trung Thu thì cũng không nên là đám người Liễu thị trực hệ có ân oán với bọn họ nha.

Lý Dịch nhớ kỹ, thời điểm hắn vừa mới tới trại, những người này còn không thèm nhìn hắn, nhưng vừa rồi họ lại tận lực nịnh nọt, bộ dáng xu nịnh thật làm cho lòng người thoải mái.

Người ta mang theo lễ vật đến, Lý Dịch tự nhiên không thể mặt lạnh, mặc kệ bọn hắn mang thứ gì đều thu hết, mà thời điểm đối phương do dự giống như muốn nói gì, thì cười cười bảo Tiểu Hoàn tiễn khách.

Lý Dịch tự nhiên biết trong lòng bọn hắn có ý đồ gì, nhìn lấy bọn người Lão Phương thời gian qua ngày càng tốt, những người này không hâm mộ mới lạ, chỉ bất quá, không phun ra những thứ đã lấy của hai tỷ muội Như Nghi mấy năm nay, một số chuyện gì đó cũng không cần thương lượng.

Thái độ của Lý Dịch cũng khiến mấy người ý thức được, chỉ bằng mấy quả trứng gà, mấy khối Bánh Trung Thu hoặc vài câu xin lỗi mà nhận được chỗ tốt, tự nhiên không thể.

Bọn họ cần xuất ra càng nhiều thành ý.

Đối với người Liễu thị tộc trước đó khó xử tỷ muội Liễu Như Nghi mà nói, hiện tại đã rất hối hận.

Thứ bọn họ hiện tại mất thì xa xa vượt qua những gì đã chiếm của hai tỷ muội.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-

Để cho người thời đại này tiếp thu tri thức khoa học hiện đại cũng không phải chuyện đơn giản, có chút đạo lý không thể thông qua vài thí nghiệm đơn giản thì có thể giảng hiểu rõ, mà những việc không dễ nghiệm chứng, các nàng sẽ không dễ dàng tiếp thu.

Tỉ như, dù tỷ muội Liễu Như Nghi hay Tiểu Hoàn đều không thể nào hiểu được lơig Lý Dịch nói, xuất phát từ Liễu Diệp Trại một mực đi về phía trước, một ngày nào đó sẽ lại trở lại trại, mà khi Lý Dịch nói thế giới bọn họ đang ở có dạng hình cầu, ngay cả tiểu nha hoàn cũng có chút buồn cười.

- Cô gia, nếu chúng ta ở trên một quả cầu lớm, người ở phía dưới chẳng phải sẽ rơi xuống sao!

Cho dù tiểu nha hoàn tín nhiệm Lý Dịch tới cực điểm cũng không thể nào hiểu được chuyện này.

Nói đến đây, Lý Dịch ý thức được việc tuyên truyền tri thức thông dụng của đêm nay đến lúc kết thúc.

Lại giải thích một chút, sợ rằng phải dính đến Lực Vạn Vật Hấp Dẫn, có lẽ còn muốn nói Địa Cầu tự quay quay quanh mình và quay quanh mặt trời, mà đây là Địa Cầu sao?

Lý Dịch không cách nào chứng thực điểm này.

Nhưng ở chỗ này, quy luật tự nhiên y như thế giới trước kia, mặt trời mọc mặt trời lặn, mỗi ngày mười hai canh giờ, Xuân Hạ Thu Đông, phương diện nào cũng giống nhau.

Ngược lại có chút cùng loại với giả thuyết Thế Giới Song Song của hậu thế, bất quá có phải như vậy hay không, đối với hắn đã không trọng yếu...

Sau buổi cơm tối, bước thong thả ra khỏi viện, đi tới cửa đã ngửi được mùi thịt còn chưa tiêu tán.

Lão Phương và những tên kia quá mức cao điệu rồi, gióng trống khua chiêng như vậy không sợ dẫn đám sói ở hậu sơn à.

Lại nói hiện tại là đêm trăng tròn, khả năng này rất lớn, nên dặn Tiểu Hoàn đóng kỹ cửa một chút...

Trong lòng nghĩ như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy mấy đạo thân ảnh cường tráng đi tới.

- Cô gia!

Đυ.ng phải Lý Dịch, Lão Phương cũng rất ngoài ý muốn, lập tức bắt chuyện.

- Các ngươi muốn đi đâu?

Lý Dịch hơi nghi hoặc hỏi.

- Chúng ta đêm nay định xuống núi, dạo chơi Phủ Thành.

Lão Phương cười trả lời.

- Muộn như vậy còn đi Phủ Thành?

Nghi hoặc trên mặt Lý Dịch càng sâu, nhìn bọn người Lão Phương lén lén lút lút, cười da^ʍ trên mặt, thấy thế nào cũng có chuyện mờ ám, Lý Dịch nhìn bọn hắn nói:

- Chẳng lẽ, các ngươi muốn đi dạo Kỹ Viện?

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, đầu gỗ Lão Phương trước mặt này nhìn như trung thực, nhưng trong lòng lại luôn nhớ đến việc kiếm tiền cưới tiểu lão bà, rõ ràng thuộc về loại hình đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.

Chỉ kỳ quái là, hắn hôm nay thế mà không sợ con sư tử trong nhà?

Lão Phương nhìn Lý Dịch, chính nghĩa nói:

- Cô gia

- Đêm trung thu Phủ Thành phi thường náo nhiệt, chúng ta chỉ xuống núi dạo chơi nhìn náo nhiệt, cô gia cũng không nên ô uế trong sạch của chúng ta.

Lão Phương nói thế để Lý Dịch nhịn không được đá hắn một cái.

Rõ ràng không có văn hóa gì, còn học cách nói chuyện nho nhã, văn hóa của người đọc sách, nhưng luôn biểu đạt sai ý... Ô uế sự trong sạch của hắn, chỉ ngẫm lại hình tượng của ngươi thôi thì bản công tử đã cảm thấy đau mắt rồi.

Huống hồ, tên ngốc ngươi làm gì còn trong sạch?

- Tất cả mọi người đều là nam nhân, ta có thể hiểu được, bất quá loại chuyện này vẫn cần tiết chế, trời sáng tuyệt đối đừng bị người của Quần Ngọc Viện khiêng ra.

Tuy Lão Phương nhìn long tinh hổ mãnh, nhưng ai biết tại phương diện kia có mạnh như bề ngoài hay không, Lý Dịch thiện ý nhắc nhở một câu.

- Cô gia làm sao biết Quần Ngọc Viện?

Lão Phương nhìn Lý Dịch, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.

Lý Dịch sững sờ một chút, sau đó trên mặt hiện ra nụ cười, ngẩng đầu nhìn trời, không khỏi cảm thán một câu.

- Ánh trăng tối nay không tệ, mặt trăng thật lớn, thật tròn a!

Lão Phương: "..."

Sững sờ một lúc, chỉ có thể cười khan một tiếng, nói:

- Đúng vậy, mặt trăng hôm nay thật lớn, thật tròn...

Cảm khái ánh trăng Trung Thu một hồi, nhất thời cảm thấy trong lòng chợt động, kém chút đã muốn ngâm thơ làm phú, Lão Phương kịp thời dừng ý nghĩ, quay đầu nhìn Lý Dịch nói:

- Cô gia có muốn cùng chúng ta đi xem náo nhiệt một chút hay không? Hàng năm, thời gian Phủ Thành phồn hoa náo nhiệt nhất cũng là Trung Thu! Cô gia yên tâm, nếu ngươi muốn đi Quần Ngọc Viện, sau khi trở về chúng ta tuyệt đối không nói cho đại tiểu thư nghe đâu.

Bọn người Lão Phương liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười nam nhân đều hiểu.

Nói thật, đối với lời Lão Phương nói, trong nội tâm Lý Dịch thật có chút động.

Niên đại này, không thể coi tivi xem phim, thậm chí ngay cả điện thoại di động cũng không thể chơi, thật sự không có phương thức giải trí tiêu khiển, trại mình bên ngoài Phủ Thành càng như vậy, sau khi trời tối, cũng chỉ có thể ngủ sớm, đối với cuộc sống về đêm của người trong thành thế nào, trong nội tâm Lý Dịch rất hiếu kỳ.

Thấy Lão Phương thành tâm mời như thế, miễn cưỡng đi dạo cùng bọn họ đi.

Đương nhiên, Quần Ngọc Viện thì miễn, nhưng lần đầu tiên của hai đời trai cũng không thể qua loa như thế.

Huống chi, hắn và Tằng Túy Mặc cũng coi như người quen, nếu gặp phải nàng, chắc sẽ rất xấu hổ.

Thanh lâu khác ngược lại có thể suy nghĩ một chút, bất kỳ tình huống nào đều giữ vững lưng quần, hảo hảo cảm thụ văn hóa cổ đại một chút.

Đêm hôm khuya khoắt, cùng bọn người Lão Phương ra ngoài, cảm giác an toàn nhất thời tăng lên một mảng lớn, đang định trở về chào hỏi với các Liễu Như Nghi, lúc xoay người, phát hiện nữ tử ôm kiếm đang dựa vào một cây liễu sau lưng, dùng ánh mắt hứng thú đánh giá bọn họ.

- Nhị tiểu thư, tốt!

Trên mặt chữ điền của lão Phương hiện ra vẻ vô cùng chất phác, chào Liễu Như Ý một tiếng, khóe miệng lại lộ ra một tia cười gian không dễ phát giác.

Nhìn thấy cô em vợ sau lưng, trên mặt Lý Dịch nhất thời xuất hiện mấy đạo hắc tuyến.

Hắn thế mà bị con hàng cho vào tròng!

Chắc con hàng này vẫn còn nhớ kỹ hai lần trước bị bà vợ nhà mình chà đạp, vừa rồi sớm đã thấy Liễu Như Ý, cố ý nói những lời kia dụ mình!

Đây…con mẹ nó…vẫn còn là Lão Phương chất phác trung thực kia sao?!
« Chương TrướcChương Tiếp »