Chương 15: Khất xảo tiết

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ---------------------

Khất Xảo Tiết cũng là tết Thất Tịch, thời gian Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.

Mặc dù bánh xe lịch sử thế giới này sớm đã không biết đi chệch ở nơi nào nhưng một vài tập tục trọng yếu lại không sai biệt lắm cùng trí nhớ Trung Quốc cổ đại trong đầu Lý Dịch, không có phát sinh bất kỳ thay đổi nào.

Bên trong trại có một gian phòng chuyên môn dùng để lưu trữ văn thư, đương nhiên, nói lưu trữ văn thư cũng có chút không chuẩn xác, tất cả sách trong đó bị cướp khi Liễu Diệp Trại vẫn còn là sơn tặc chân chính.

Đếm không hết có bao nhiêu sách, tán loạn chồng chất trong phòng, Lý Dịch trong lúc rảnh rỗi sẽ lấy ra một quyển, không biết đây là một cái thế giới ra sao, những ngày qua Lý Dịch đi dạo không ít nơi.

Khất xảo khất xảo, tên như ý nghĩa, ngày này là đông đảo thiếu nữ và phụ nhân cầu xin Chức Nữ xảo nghệ.

Theo truyền thuyết, Chức Nữ là một tiên nữ mỹ lệ thông minh, khéo tay, có một đôi xảo thủ, có thể bện sợi mây dệt ra gấm vóc đẹp nhất thế giới, làm một người dệt vải ưu tú là đối tượng được sùng bái trong thời đại nam cày cấy nữ dệt vải này.

Trong ngày bảy tháng bảy, phụ nữ nhân gian sẽ cầu xin Chức Nữ trí tuệ và xảo nghệ, đương nhiên, một vài thiểu nữ hoài xuân và thiếu phụ có cuộc sống hôn nhân không mỹ mãn sẽ cầu xin nàng ban thưởng cho mình một đoạn nhân duyên mỹ hảo.

Lý Dịch vẫn cảm thấy cầu xin Chức Nữ phù hộ cho mình gặp được nhân duyên tốt là một việc vô nghĩa, Chức Nữ và Ngưu Lang một năm mới có thể gặp nhau một lần, hôn nhân của mình còn bị ngăn cản, nào có rảnh rồi mà đi phù hộ nhiều nữ nhân tịch mịch như vậy.

Bởi vì tham gia lễ khất xảo đều là nữ tính, cho nên Khất Xảo Tiết thường được gọi là "Nữ nhi tiết", "Thiếu nữ tiết", tóm lại, một ngày này là ngay nữ nhân cuồng hoan, có thể không kiêng nể dạo phố mua đồ, hẹn mấy đứa bạn thân đi chơi, hoặc đêm Thất Tịch trốn dưới giàn cây nào đó mà không biết xấu hổ nghe vợ chồng người ta tình thoại Chức Nữ Ngưu Lang trong phòng.

Tóm lại một câu, mấy ngày sắp đến Thất Tịch, ngươi thấy vợ ngươi, tiểu di tử ngươi hoặc nha hoàn nhà ngươi có cử động không bình thường thì không cần nghi hoặc cũng không nên kinh hoảng, đây đều là bình thường.

Sau khi trong đầu hiện ra những tin tức này, Lý Dịch cũng không cảm thấy kinh ngạc đối với hành vi của các nàng.

Như cái gì mà xâu kim khất xảo, cao chân ứng xảo, phi châm nghiệm xảo, lan đêm đấu xảo, những hoạt động và tập tục Lý Dịch chưa từng nghe qua, hắn chỉ có thể cảm thán một câu, nữ nhân trong trại thực biết chơi.

Bất quá như thế cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn Thất Tịch hậu thế, tập tục cố định đó là mỗi khi đến ngày Thất Tịch, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đánh chiêu bài Lễ Tình Nhân, cùng nhau đi vào khách sạn mà làm những chuyện con nít không được biết hoặc tiêu dao khoái hoạt bảy ngày trong quán nhậu, vui chơi không ngớt, chỉ sợ khởi nguyên của Thất Tịch hoặc Chức Nữ là ai đều đã quên không còn một mảnh.

Từ trình độ nào đó mà nói, Lý Dịch càng thêm ưa thích thời đại lạc hậu mà bảo thủ này.

Khất Xảo Tiết rất nhanh sẽ đến, có thể tìm lý do cho bọn trẻ nghỉ học, nhưng những tiểu tử thích nhất nghỉ học này bây giờ lại đếm trên đầu ngón tay, đa số bây giờ đều muốn mỗi ngày có thể đến học đường để nghe kiếp nạn tiếp theo của thầy trò Tôn Ngộ Không này.

Thấy tiểu nha hoàn ôm lấy hai bình gốm đi vào nhà bếp, Lý Dịch đi theo vào, hơi nghi hoặc hỏi.

- Đây là cái gì?

- Đây là dầu vừng, đây là đường trắng.

Tiểu Hoàn buông hai bình gốm xuống, phân biệt nói.

- Dầu vừng? Đường trắng?

Lý Dịch nghe vậy sững sờ, đến gần nhìn hai bình gốm, sắc mặt bỗng nhiên vui vẻ.

- Đây là... Dầu vừng? Cái này chẳng lẽ là đường trắng?

Tiểu Hoàn ở bên cạnh gật đầu, nói.

- Cô gia thật thông minh, dầu vừng là dùng hạt vừng ép ra, hai ngày nữa sẽ đến Khất Xảo Tiết, chúng ta cần làm chút xảo quả.

Lý Dịch cũng không biết xảo quả là gì mà hắn cũng không muốn biết, Tiểu Hoàn nói gì hắn cũng không nghe rõ, giờ phút này, trong mắt Lý Dịch chỉ có hai bình gốm.

Nói đúng hơn là thứ bên trong bình gốm.

Trời ạ, tới nơi này lâu như vậy, rốt cục nhìn thấy đường trắng và dầu thực vật rồi!

Trong óc Lý Dịch đã hiện ra hình ảnh gà rán tươi non ngon miệng và miếng sườn dấm đường ngẫm lại thôi sẽ chảy nước miếng a.

Tiểu Hoàn nhìn thấy hai mắt cô gia nhà mình tỏa sáng nhìn chằm chằm bình gốm đựng dầu vừng và đường trắng, tựa hồ nghĩ đến cái gì, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên biến đổi, bước ra một bước ngăn cản phía trước Lý Dịch, nhìn hắn, đáng thương nói.

- Cô gia, dầu vừng và đường trắng để dùng làm xảo quả, kiếm khắp trại cũng chỉ có ngần ấy, không thể lãng phí...

- Cái gì gọi là lãng phí, chúng ta đang làm chính sự, không có thịt sườn, trước chiên con gà lại nói tiếp...

Lý Dịch xoa xoa đầu tiểu nha hoàn, đưa tay với tới bình đựng dầu vừng.

- Không được!

Tiểu nha hoàn nhất thời sốt ruột, ôm chặt tay Lý Dịch, không cho hắn lại tiến lên một bước.

Chút dầu vừng và đường trắng này do các cô nương trong trại gom tiền xuống núi để chuẩn bị làm xảo quả, dầu vừng có giá rất đắt, nếu không phải Khất Xảo Tiết, ngày bình thường căn bản không có khả năng nhìn thấy.

Lý Dịch cũng không nghĩ tới tiểu nha hoàn ngày bình thường nhu thuận đáng yêu, hắn nói gì nghe nấy thế mà cường ngạnh như vậy, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng.

Tuy tiểu nha hoàn tuổi không lớn lắm, nhưng dáng người cũng đã nẩy nở không sai biệt lắm, nên địa phương lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, cánh tay Lý Dịch bị nàng ôm vào trong ngực, không ngừng lay động, không tránh được việc chạm vào hai cái bánh bao mềm mại.

Lý Dịch đã lớn từng tuổi này, lần đầu tiên cảm nhận được dụ hoặc hương diễm như thế, nhất thời cảm giác được nhiệt huyết dâng trào, máu có chút cung cấp không đủ cho đại não, vội vàng nói.

- Tốt tốt, Tiểu Hoàn nói không được thì không được, ngươi trước thả ta ra...

- Thật?

Tiểu Hoàn nháy mắt to ngây thơ, có chút không tin hỏi.

- Thật!

Lý Dịch vô cùng chân thành gật đầu.

Thấy Lý Dịch son sắt cam đoan, Tiểu Hoàn mới buông cánh tay hắn ra, chỉ là lúc buông xuống tựa hồ nghĩ đến cái gì, khuôn mặt đỏ bừng, tay nhỏ có chút bất an xoa nắn góc áo, cúi đầu không dám nhìn Lý Dịch.

- Lúc này biết thẹn thùng?

Lý Dịch liếc cô nàng một chút, không khỏi có chút buồn cười, con ngươi khẽ đảo, bỗng nhiên nói.

- Tiểu Hoàn, không bằng chúng ta thương lượng đi, như thế nào?

- Thương... Thương lượng cái gì?

Tiểu nha hoàn vẫn cúi đầu xoa nắn góc áo, âm thanh nhỏ xíu muỗi kêu.

Không thể không nói, Lý Dịch vẫn rất có thiên phú gạt lừa gạt đám tiểu hài tử, nói chi đến việc hướng dẫn thiếu nữ vô tri trước mặt.

Cũng không lâu lắm, bị Lý Dịch nửa dẫn dụ nửa ép buộc, Tiểu Hoàn không thể không đạt thành hiệp định với hắn.

Lý Dịch có thể giúp nàng làm "Xảo quả" gì đó, bảo đảm số lượng, dầu vừng và đường trắng còn dư thì lưu lại.

Dù sao các nàng cũng không biết dùng nhiều hay ít, những năm qua không có dư lại chút nào.

Đối với trù nghệ Lý Dịch, Tiểu Hoàn không có hoài nghi, chỉ đơn giản nói cho hắn biết cách làm xảo quả, sau đó ra ngoài để tránh làm phiền hắn.

Nhìn thân ảnh đáng yêu của tiểu nha hoàn đi ra ngoài, Lý Dịch nhếch miệng cười tươi.

Đò vật đến tay của hắn còn muốn còn trở về?

Nằm mơ!