Chương 130: Chạy trối chết

Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

Lý Hiên không còn dám nghi vấn Lý Dịch vấn đề về viên đá rơi nữa, vừa rồi khi hắn kiên trì muốn câu trả lời, Lý Dịch lại hỏi hắn một loạt vấn đề, mặt trời sáng sớm hay mặt trời buổi trưa cách ngươi gần hơn.

Lý Hiên cảm thấy sáng sớm, bởi vì buổi sáng Thái Dương nhìn to như mâm tròn, đến buổi trưa thì nhỏ hơn rất nhiều, xa nhỏ gần lớn, đạo lý này ai cũng hiểu.

Nhưng khi Lý Dịch ném ra lý luận xa lạnh gần nóng, Lý Hiên lại bắt đầu cảm thấy não mình có chút không đủ dùng.

Hôm nay, hắn bị tấn công đã đủ nhiều, xuất thân cao quý, từ nhỏ đã tiếp thụ qua giáo dục tốt, lão sư của hắn có vị nào không phải Đại Nho tri thức uyên bác, nhưng hôm nay hắn lại phát hiện, hắn lại không bằng một tiểu nha hoàn.

Nếu như Lý Dịch lại vứt cho hắn mấy vấn đề nữa, Lý Hiên cảm thấy mình sẽ điên mất.

- Ta biết, tốc độ rơi xuống của một đồ vật không có quan hệ với trọng lượng của nó, vật nặng và nhẹ vật từ độ cao giống nhau rơi xuống, nhất định sẽ đồng thời rơi xuống đất.

Không rõ ràng nguyên nhân, Lý Hiên quyết định cưỡng ép làm cho mình nhớ kỹ vấn đề này.

- Có thật thế không?

Lý Dịch liếc hắn một cái, nhặt từ dưới đất lên một lá cây và một viên đá, lần nữa giơ lên cùng một độ cao:

- Ngươi đoán xe lá cây và viên đá, cái nào rơi xuống đất trước?

Mấy tên hộ vệ đi theo bên người Lý Hiên thấy vậy liếc nhau, đều từ nhìn ra một tia không biết làm sao trong mắt đối phương.

Cái này còn cần đoán à, khẳng định là viên đá rơi xuống đất trước, Tiểu Vương Gia lại không ngốc, vấn đề này sao có thể làm khó được hắn.

Thực ra, đầu tiên Lý Hiên cũng cảm thấy viên đá rơi xuống đất trước, nhưng lời nói còn chưa ra miệng, lại bắt đầu do dự.

Sau khi bị đả kích nghiêm trọng, hắn sẽ không tin vào ý nghĩ chủ quan của mình, mắt thấy mới là thật, trước lúc này, không phải hắn cũng tưởng rằng viên đá lớn rơi xuống đất trước hay sao?

Huống chi, sao Lý Dịch lại hỏi hắn vấn đề đơn giản như vậy?

Hiển nhiên, trong lòng hắn Lý Dịch đã biến thành người thông minh nhất, nên không thể nào hỏi ra vấn đề ngốc như vậy.

- Đừng nghĩ muốn gạt ta lần thứ hai, lá cây và viên đá, khẳng định đồng thời rơi xuống đất!

Lý Hiên một mặt ngạo nghễ, vô cùng khẳng định trả lời.

Mấy tên hộ vệ Vương Phủ đồng thời lảo đảo một cái, lần nữa liếc nhau, lần này, trong ánh mắt cũng hiện ra vẻ không dám tin.

Trước kia, sao lại không phát hiện Tiểu Vương Gia ngốc như vậy ta!

Lý Dịch có chút do dự, mình có nên đả kích đứa nhỏ đáng thương này nữa không?

Hôm nay, thế giới quan của hắn đã bị lật qua lật lại nhiều lần, còn có thể chịu đựng được mình giày vò một lần nữa hay không?

Nếu hắn buông tay, nhìn thấy kết quả, Lý Hiên không thể thừa nhận được đả kích này, Ninh Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, chỉ sợ hắn lập tức phải dẫn Tiểu Hoàn và Như Nghi đi cùng.

- Ha Ha, làm sao không dám buông tay, bị ta nói trúng hả?

Nhìn ra vẻ do dự trên mặt Lý Dịch, Lý Hiên cười ha ha, cướp lấy lá cây cùng hòn đá trong tay hắn, nói:

- Ta tự mình làm.

Trên mặt Lý Hiên lộ ra vẻ ta đã tính trước, ngay sau đó, buông tay.

Đông!

Hòn đá rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang ngột ngạt.

Lá cây chậm rãi bay xuống, lượn qua lượn lại trên không trung một lúc, sau đó mới vô thanh vô tức rơi xuống bên chân Lý Hiên.

Sắc mặt Lý Hiên hoàn toàn trắng bệch, hai chân mềm nhũn, nếu không phải hộ vệ bên cạnh thấy tình thế không ổn đỡ lấy hắn, chỉ sợ giờ phút này hắn đã tê liệt trên mặt đất.

- Tiểu Vương Gia, ngươi bị sao vậy?

Sắc mặt mấy tên hộ vệ càng tái nhợt hơn hắn, ngay cả chuyện Lý Hiên dặn dò bọn họ ở bên ngoài không được gọi hắn là Tiểu Vương Gia cũng quên.

Nếu như tiểu vương gia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tội của bọn họ rất lớn.

- Thả ta ra.

Lý Hiên tránh ra khỏi tay mấy tên thị vệ, ngơ ngác nhìn chiếc lá rơi vào bên chân, biểu hiện trên mặt càng ngây dại.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy thế giới mình sống vài chục năm bỗng nhiên biến thành vô cùng lạ lẫm.

Quay đầu nhìn Lý Dịch, trước mắt giống xuất hiện một đoàn mê vụ, mông lung, làm sao cũng không thấy rõ...

Lý Dịch đang muốn mở miệng, chỉ thấy Lý Hiên lập tức bịt hai lỗ tai lại.

- Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe...

Đường đường là Vương thế tử lại bị một động tác há mồm của Lý Dịch dọa hoảng sợ, chạy trối chết.

......

Lúc đến, Lý Hiên nở nụ cười, lúc về thì mặt buồn rười rượi, tâm sự nặng nề, cũng may năng lực chịu đựng của hắn mạnh hơn so với Lý Dịch dự đoán, tâm tình không có sụp đổ, bước đi cũng không cần hộ vệ dìu, điều này làm cho Lý Dịch xem trọng hắn một chút.

Thật lòng mà nói, nếu như mình là hắn, chỉ sợ bây giờ đã bắt đầu hoài nghi thế giới, hoài nghi tất cả mọi thứ xung quanh mình, không có trở thành ngu ngốc cũng đã may mắn lắm rồi.

Hôm nay, đàm phán rất thành công, đồ nướng dã ngoại cũng rất thành công, người trẻ tuổi nha, không thể cả ngày đều ở trong nhà, nên ra ngoài đi dạo, ăn uống no sau, chơi chán rồi về nằm trên ghế xích đu trong sân, vừa phơi nắng vừa ngâm nga bài hát, sinh hoạt vô cùng hài lòng.

Lý Dịch đang phơi nắng, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, mở choàng mắt, nhìn thấy một gương mặt mo đầy nếp nhăn, lộ ra cảm thấy hứng thú nhìn hắn nằm trên xích đu.

- Nhị thúc công!

Xém chút bị gương mặt ở khoảng cách gần này hù chết, Lý Dịch lập tức từ trên ghế nhảy xuống, trái tim còn nhảy bịch bịch không ngừng.

- Ha ha, tiểu oa tử, cái ghế này của ngươi không tệ, mua chỗ nào vậy?

Nhị thúc công Liễu thị - lão giả có uy vọng lớn nhất trại nhìn Lý Dịch, cười tủm tỉm hỏi.

Lão đầu tử này bước đi không có chút âm thanh, tâm lý Lý Dịch phiền muộn, cố gắng bình tĩnh trái tim nhỏ đang đập trong ngực, mở miệng nói:

- Do Hàn Bá làm, làm sao, nhị thúc công cũng thích hả?

Hàn Bá là lão nhân gà trống đơn côi trong trại, thật ra trước kia cũng có con trai, nhưng sau này bệnh chết, Liễu Như Nghi thường xuyên bảo Tiểu Hoàn đưa chút đồ ăn cho lão nhân gia, có đôi khi Tiểu Hoàn đang bận chuyện thì đổi thành Lý Dịch qua đưa, một tới hai đi cũng coi như quen biết.

Lúc tuổi còn trẻ, lão nhân biết làm thợ mộc, trong trại, nhà ai có đồ dùng bị hỏng, hắn thường xuyên giúp họ sửa chữa miễn phí, lần trước trong nhà có cái ghế hỏng, Lý Dịch lười đi sửa, dứt khoát thiết kế loại xích đu này, sau đó nhờ Hàn Bá giúp làm một cái, nằm trên đó một lay một vài vòng, có thể nằm có thể ngồi, dễ chịu hơn cái ghế rách nhỏ xíu trước kia nhiều.

- Chậc chậc..., tiểu tử Hàn còn có tay nghề này.

Nhị thúc công chắp tay sau lưng, hứng thú đánh giá cái ghế chưa bao giờ thấy này. Vừa rồi nhìn tướng công của Như Nghi nằm trên cái ghế này, lung lay hình như rất thoải mái, phù hợp dùng để phơi nắng, cái ghế nhà mình... cũng nên đổi rồi.

- Nếu nhị thúc công thích...

Kính già yêu trẻ là phẩm chất truyền thống tốt, thấy lão nhân hình như cảm thấy hứng thú đối với cái ghế, Lý Dịch mười phần hào phóng khoát khoát tay.

- Nếu nhị thúc công ưa thích, ta nhờ Hàn Bá giúp ngài làm thêm một cái là được.

Nhị thúc công sững sờ, sau đó lộ ra vẻ hài lòng, nói:

- Tốt, trẻ nhỏ dễ nói, nếu ngươi đã khăng khăng muốn đưa, lão phu sẽ miễn cưỡng nhận.

Trong khi Lý Dịch đang vô cùng ngạc nhiên thì nhị thúc công đã vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, một tay cầm xích đu lên, quay người đi ra ngoài cửa.

Sau khi Lý Dịch lấy lại tinh thần, thấy lão đã đi tới cửa, vội vàng hô to một câu.

- Nhị thúc công, dừng bước...

- Không cần, lão phu đã nếm qua...

Giọng nói của lão nhân truyền đến, sau một khắc, người mang theo ghế dựa biến mất trước mắt Lý Dịch.

- Lão nhân này, lực tay mạnh thế à...

Nhìn lão đầu tử chỉ dùng một tay nhẹ nhõm cầm lên ghế xích đu to lớn, thân ảnh trong nháy mắt biến mất, Lý Dịch ngốc trệ.

Cái ghế này, một tay mình xách không nổi.

Quả nhiên là lão đầu tử độc thân mấy chục năm, hiệu quả rõ rệt a...