Shared by: nguoichiase
=== oOo ===
- Làm gì đấy?
Lão Phương khoanh hai tay trước ngực, trợn mắt nhìn bọn hắn, một cỗ khí thế vô hình áp bách tới. Bọn họ đã không phải khách nhân, giống như đến đập phá quán, Lão Phương cũng không khách khí.
Không nói bản thân Lão Phương có võ công, bị một đại hán cường tráng trừng mắt, cảm giác áp bách mười phần, người bình thường gặp chuyện này sợ rằng sẽ sinh ra sợ hãi.
Bị Lão Phương dùng đôi mắt trâu trừng mình, người tuổi trẻ kia đột nhiên rùng mình, không khỏi lui ra phía sau mấy bước, sau khi kịp phản ứng, trong lòng có chút tức giận, nhưng không dám trừng mắt lại, đột nhiên đề cao giọng nói.
- Ai là chưởng quỹ của Như Ý Phường này!
Từ khi mấy người này vào cửa, Lý Dịch vẫn luôn chú ý, lúc này đứng lên, chậm rãi đi qua, không mặn không nhạt nhìn người tuổi trẻ kia, hỏi.
- Chuyện gì?
- Ngươi chính là chưởng quỹ của Như Ý Phường?
Người tuổi trẻ kia dùng ánh mắt nghi ngờ liếc hắn một cái, không nghĩ tới chưởng quỹ Như Ý Phường thanh danh vang dội khắp Phủ Khánh An gần đây lại là một vị thư sinh trẻ tuổi.
- Có chuyện gì, nói đi.
Nhìn biểu lộ đến thái độ người trẻ tuổi trước mắt, mười phần hoàn khố, xem ra cũng không phải dân làm ăn, nếu không phải theo nguyên tắc người tới là khách, Lý Dịch đã không thèm để ý đến hắn.
- Thiếu gia nhà ta tìm ngươi, đương nhiên là chuyện tốt!
Người tuổi trẻ kia không nói gì, một thanh niên bên cạnh mở miệng.
- Cách điều chế Như Ý Lộ này của ngươi, thiếu gia nhà ta ra một ngàn lượng bạc mua xuống!
Thanh niên nói xong, trên mặt người tuổi trẻ kia lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, bộ dáng như đã tính trước.
Một ngàn lượng, chỉ sợ cả đời bọn họ còn chưa thấy nhiều bạc như vậy?
Chỉ là một cách điều chế đã có thể bán một ngàn lượng, người trẻ tuổi chờ thư sinh nghèo trước mặt mang ơn hắn, sau đó lại cung kính dâng lên cách điều chế Như Ý Lộ, mục đích của chuyến này đã đạt được.
Mấy ngày gần đây, Như Ý Lộ truyền lưu rộng khắp trong giới giai nhân và tài tử Khánh An Phủ, người người tranh nhau mua, nghiễm nhiên đã trở thành một loại trào lưu thời thượng, nhưng cửa hàng kia mỗi ngày chỉ cung ứng mấy chục bình giới hạn, Tài Tử Giai Nhân Khánh An Phủ rất nhiều, tuyệt đại đa số người đều muốn mua mà không được, sau khi hắn thông qua đủ loại con đường mua được một bình, tự mình dùng thử một phen mới ý thức được giá trị ẩn chứa trong vật này.
Ngày mùa hè giải nóng mát lạnh, mùa thu xua đuổi muỗi, lúc mệt mỏi thì nhỏ lên mấy giọt, lập tức làm cho tinh thần sảnh khoái, tỉnh táp gấp trăm lần, hiệu dụng của Như Ý Lộ giống như tên, cực kỳ thần kỳ.
Hắn thấy, chỉ mở mấy cửa hàng nhỏ ở Phủ Khánh An Thành sẽ còn thiếu rất nhiều, nếu mở thêm mấy cửa hàng, thì lợi nhuận sẽ lớn cỡ nào? Nếu như mở cửa hàng tại Kinh Đô, tiến vào phạm vi những Huân Quý chính thức... Hắn đã thấy một tòa núi vàng hiện ra trước mắt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể thuận lợi đạt được cách điều chế Như Ý Lộ.
Nhưng đối với điểm này, trong lòng hắn cũng không lo lắng, trước khi tới đây, hắn đã điều tra qua, chủ nhân cửa hàng này không có bối cảnh, chỉ là một bình dân, nếu như đối phương không thức thời, hắn cũng có vô số phương pháp để đạt được mục đích.
- Lão Phương.
Lý Dịch vừa mở miệng, Lão Phương lập tức đứng thẳng người.
- Tiễn khách.
Lý Dịch nhàn nhạt nói một câu, quay người đi vào quầy hàng.
Một ngàn lượng mua cách điều chế Như Ý Lộ?
Dù con số này tăng lên gấp mười lần, gấp trăm lần, hắn cũng không đồng ý.
Cho dù Như Ý Lộ hay nước hoa và liệt tửu đang lên kế hoạch, mà quan trọng nhất là kỹ thuật chưng cất rượu cồn, quan hệ đến sinh ý sau này, Lý Dịch không thể nào bán phương pháp chưng cất ra ngoài được.
- Mấy vị, mời đi?
Lão Phương đứng trước mặt ba người, lạnh lùng nói.
Một ngàn lượng bạc, lại muốn mua cách điều chế Như Ý Lộ, nằm mơ hả? Cút!
Tuy Lão Phương hơi đần nhưng người không ngốc, dựa theo ích lợi của cửa hàng trong khoảng thời gian qua, không đến một tháng đã có thể kiếm lời một ngàn lượng bạc, dùng một ngàn lượng mua cách điều chế vĩnh viễn, coi như Lý Dịch đồng ý Lão Phương cũng sẽ không đồng ý...
Biến hóa phát sinh quá nhanh, người trẻ tuổi không kịp phản ứng, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Chuyện này có một chút chênh lệch so với suy nghĩ của hắn.
Lúc trước hắn xem ra, nếu đối phương không thức thời không chịu bán cách điều chế, thì có thể thêm một chút, hai ngàn lạng hắn cũng có thể tiếp nhận, nếu đối phương còn không biết tốt xấu, thì nói ra thân phận, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Nhưng người nào nghĩ đến, thư sinh này còn không cho hắn cơ hội nói ra thân phận của mình đã trở mặt như lật sách...
- Lớn mật, ngươi có biết công tử nhà ta là...
Một thanh niên bên cạnh người trẻ tuổi lộ ra vẻ giận dữ, vừa mới mở miệng nói mấy chữ, đã bị Lão Phương trừng mắt hung ác mà im re.
Lão Phương mới mặc kệ gia hỏa này là ai, cho dù huyện lệnh đại nhân đến cũng phải phân rõ phải trái trắng đen, ai muốn đoạt bạc của Lão Phương, chính là cừu nhân của hắn, xoa xoa nắm đấm, lộ ra vẻ mặt hung ác, hung dữ nói:
- Nếu ngươi còn không đi, ta sẽ tự mình đưa các ngươi ra ngoài...
Nhìn thấy đại hán trước mắt bóp khớp xương kêu kẽo kẹt, sắc mặt ba người trắng nhợt, không khỏi lui lại mấy bước, người tuổi trẻ kia ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Trong thành phủ này, tốt nhất nên cúi đầu làm người, nếu không đến lúc chết như thế nào cũng không biết."
- Còn dám uy hϊếp!
Trên mặt Lão Phương hiện ra một tia giận dữ, thuận tay cầm một cái ghế lên, người tuổi trẻ kia đang muốn nói gì đã bị hai thanh niên bên cạnh lôi đi.
- Coi như các ngươi chạy nhanh, lần sau còn để ta nhìn thấy, cắt đứt chân các ngươi!
Lão Phương hung ác nói một câu, nhìn bóng lưng ba người chật vật chạy trốn, buông cái ghế xuống.
- Mấy tên vương bát đản này, một ngàn lượng bạc mà muốn mua cách điều chế của chúng ta, sao không đi cướp luôn đi...
Ba người rời đi thật lâu, trong lòng Lão Phương vẫn tức giận khó bình tĩnh.
Lý Dịch ngồi trong quầy, ánh mắt nhìn dòng người hối dả đi trên đường phố bên ngoài, như có điều suy nghĩ.
Hôm nay gặp hoàn khố công tử đã đề tỉnh hắn, thất phu vô tội, hoài bích có tội, Như Ý Lộ có lợi nhuận to lớn, thời gian lâu dài khẳng định sẽ khiến nhiều người chú ý, xem như ở đời sau, loại chuyện cường hào tranh đoạt cũng thường hay phát sinh, huống chi trong thời đại này, đối với một ít người mà nói, ước thúc của pháp luật cực thấp.
Huống chi, đẩy ra Như Ý Lộ, vẫn chỉ là bước đầu tiên, nếu sinh ý sau này được làm lớn hơn chút nữa, khó đảm bảo sẽ không bị nhiều người hơn để mắt tới.
Đến lúc đó, hắn nên làm thế nào?
Dù sao, hắn chỉ là một người dân bình thường, nếu thật sự đυ.ng phải những việc này, lẽ nào bảo Lão Phương đánh bọn họ, ngoài đánh người cũng chỉ có đánh người.
Điều này hiển nhiên không phải phương pháp giải quyết vấn đề.
Vũ lực cá nhân trong hoàn cảnh này hoàn toàn vô dụng.
Lúc Lý Dịch đang nghĩ tới những thứ này, nhăn mày, trong lúc này lại có người đi vào cửa hàng.