Chương 114: Nhân thủ không đủ

Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

Không đến nửa ngày, Như Ý Lộ lần nữa bị bán sạch, thậm chí ngay cả đơn đặt hàng cũng xếp tới bảy ngày sau đó, Lý Dịch đóng cửa theo thường lệ cùng tiểu nha hoàn về trại.

Không bao lâu, một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi cổng phủ, dọc theo đường chính chạy hơn một phút đã tới chân núi Lục Liễu.

Nếu không phải do đoạn đường phía trước gập ghềnh, xe ngựa khó đi đường núi, phu xe trẻ tuổi nhảy từ trên xe xuống, quay đầu cao giọng nói:

- Khách quan, đã đến nơi!

Rèm xe được xốc lên, Lý Dịch nắm tay Tiểu Hoàn bước xuống, từ bên hông lấy ra 10 đồng tiền đưa cho hắn, nói:

- Sáng mai, vẫn là thời gian cũ, nhớ kỹ chờ ở chỗ này.

- Được rồi!

Phu xe cất kỹ đồng tiền, trên mặt lộ ra nụ cười ngu ngơ, nói:

- Khách quan yên tâm, sáng sớm ngày mai, nhất định ta sẽ chờ ngài ở chỗ này, sẽ không làm chậm trễ chuyện của ngài!

Đối với hắn mà nói, công tử trước mắt đã là khách quen.

Sinh ý mấy nay không quá tốt, khách hàng ổn định mỗi ngày đều thuê xe ngựa hai lần giống như vậy tự nhiên làm cho hắn hài lòng.

Lý Dịch khoát khoát tay, nhìn tên kia điều khiển xe rời đi, cùng với tiểu nha hoàn đi về trại.

Từ Liễu Diệp Trại đến Khánh An Phủ Thành trừ đoạn đường núi ra, đa số đều bằng phẳng, xe ngựa có thể đi được, thuê một chiếc xe ngựa so với đi bộ thuần túy, có thể tiết kiệm hơn một nửa thời gian.

Tuy nói sau khi ra khỏi phủ thành, xe ngựa chạy trên đường có chút rung xóc nhưng cũng không phải quá mức kịch liệt, từ khi Lý Dịch biết trong Phủ Thành còn có loại nghề nghiệp đánh xe thì hắn thích sử dụng loại công cụ giao thông này hơn.

Đối với người bình thường, tiết kiệm 10 đồng tiền, tình nguyện lựa chọn đi bộ, nhưng bây giờ sinh ý Như Ý Phường rất tốt, mỗi ngày thu mười lượng bạc cũng không cần tiết kiệm cho những chuyện nhỏ.

Huống chi, khoảng thời gian lãng phí đó đã đủ cho hắn làm ra nhiều hơn 10 đồng tiền.

Đi đường núi gần nửa canh giờ đã có thể nhìn thấy trại, tiến vào trại không bao lâu, lập tức nhìn thấy Lão Phương bị mấy thiếu nữ vây quanh, một mặt ngượng nghịu không biết gặp phải chuyện gì.

Bây giờ Lão Phương nghiễm nhiên đã là nam nhân thành công nhất trong Liễu Diệp Trại, ngoại trừ Lý Dịch ra, là đối tượng được vô số người hâm mộ.

Lý Dịch lười nhác, sau khi chuyện băng đường hồ lô và nhà xưởng đi vào quỹ đạo, hắn lập tức hoàn toàn buông tay, giao cho Lão Phương quản lý, bây giờ thì trực hệ Liễu thị cũng phải nhìn sắc mặt Lão Phương mà làm việc, được người khác nhìn, tự nhiên uy phong tám bề.

Lý Dịch đã từng không chỉ một lần nhìn thấy mấy phụ nhân tập hợp cùng một chỗ nói rằng đời trước nhà Phương thị tích nhiều công đức nên mới có thể cưới được một nam nhân có bản lĩnh như thế, lời nói cực kỳ sùng kính.

Đương nhiên, Lý Dịch chưa từng đề cập chuyện này với Lão Phương, miễn cho hắn đắc ý vong hình, lại đi gây họa cho phụ nữ đã có chồng, không chừng lại ủ thành thảm kịch trái với luân lý, phá hư hài hòa ổn định trong trại...

Nhưng đây chỉ giới hạn trong những phụ nhân thôi, lúc nào đến lượt những thiếu nữ...

Điều này khiến trong lòng Lý Dịch có chút khó hiểu, chẳng lẽ, trước kia mình đã đánh giá thấp mị lực của Lão Phương?

- Phương đại thúc, ngươi giúp chúng ta nghĩ biện pháp đi...

Mấy nữ hài tử nhìn Lão Phương, cầu khẩn.

Cho tới bây giờ, Lão Phương đều không quen giao tiếp với các cô gái, bị nhiều thiếu nữ vây quanh, không khỏi có chút nhức đầu, mặt lộ vẻ khó khăn nói:

- Không phải ta không giúp các ngươi, chỉ là băng đường hồ lô đã không thiếu người, các ngươi qua cũng không giúp đỡ được cái gì, làm việc trong phường không phải việc sở trường của những tiểu cô nương các ngươi."

- Chúng ta cả ngày ở nhà nhàn rỗi cũng không làm gì, Phương đại thúc, người hãy giúp chúng ta một chút đi...

- Chúng ta có thể làm rất nhiều việc...

- Đúng vậy, Phương đại thúc, van cầu người...

...

Chuyện này chỉ có Phương đại thúc mới có thể đến giúp các nàng, các thiếu nữ không từ bỏ ý định cầu xin.

Giọng nói lọt vào tai.

Đầu Lão Phương lại có chút lớn, ánh mắt nhếch lên, chợt thấy một thân ảnh quen thuộc đang đi về phía bên này, như được đại xá, lập tức sải bước đi tới.

- Cô gia, người đã quay lại!

- Tỷ phu...

Nhìn thấy Lý Dịch, mấy thiếu nữ rụt rè thi lễ.

- Chuyện gì xảy ra?

Lý Dịch nhìn Lão Phương, hơi nghi ngờ hỏi.

- Những hài tử này không muốn cả ngày ở trong trại, nhất định phải bảo ta tìm cho các nàng chút việc để làm.

Lão Phương nhìn Lý Dịch, bất đắc dĩ nói:

- Băng đường hồ lô đã không thiếu người, còn về nhà xưởng, cô gia ngươi cũng biết...

Lý Dịch gật đầu, có Liễu thị trực hệ tham gia, sinh ý băng đường hồ lô đã đạt tới bão hòa, về phần nhà xưởng, ngày bình thường đều không để cho người khác tới gần, giữ bí mật là nguyên nhân lớn nhất, còn có một phần là bởi vì vấn đề an toàn, trong đó đều có dính đến rượu cồn, không thích hợp với những cô gái.

- Theo ta thấy, mấy cô gái này nên hảo hảo đợi trong trại, nấu cơm làm đồ ăn, quản lý tốt chuyện trong nhà là được, thật sự không thích hợp xuất đầu lộ diện ra ngoài.

Lão Phương ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, hỏi:

- Cô gia, người nói đúng không?

Mấy thiếu nữ bên cạnh Lão Phương nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ thất vọng, không khỏi cúi đầu xuống.

Phương đại thúc nói không sai, là một cô gái, nhất là các cô gái chưa xuất giá nên cẩn thụ phụ đức, không được xuất đầu lộ diện, mà phụ mẫu trong nhà đều đang bận rộn, ngay cả Tần Tình muội muội cũng làm giáo sư ở học đường dạy những hài tử kia, hình như tất cả mọi người đều có chuyện để làm, chỉ có các nàng cả ngày rảnh rỗi trong nhà, trong lòng tự nhiên không dễ chịu.

Lý Dịch liếc Lão Phương một chút, mấy nữ hài tử này có thể đưa ra thỉnh cầu thế này, ngược lại có mục đích truy cầu hơn Lão Phương, quay đầu nhìn các nàng, cười nói:

- Vừa vặn gần đây Như Ý Phường hơi nhiều việc, nếu các muội nguyện ý thì đi tới đó hỗ trợ đi.

- Cô gia, cái này...

Lão Phương ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, vẻ mặt kinh ngạc.

- Thật sao?

Mấy thiếu nữ ngẩng đầu lộ vẻ không dám tin.

Lý Dịch gật đầu.

- Gần đây cửa hàng ở Phủ Thành rất nhiều việc, hôm nay các muội thu thập một chút, ngày mai có thể qua cửa hàng.

Mấy nữ hài tử có ý nghĩ như thế thật vượt quá dự đoán của hắn, nhưng hắn vốn có dự định thuê người làm, những nữ hài tử này đều là người một nhà, tin được, so với thuê mấy người ngoài vào thì chẳng thà cho các nàng làm.

- Cám ơn tỷ phu!

Mấy thiếu nữ mừng rỡ, trên gương mặt xinh đẹp lập tức nở nụ cười, vội vàng cám ơn.

- Đương nhiên, chuyện này trước hết phải được người nhà các muội đồng ý.

Thấy các nàng nhảy cẫng hoan hô, Lý Dịch lại bổ sung một câu.

Một thiếu nữ vừa cười vừa nói.

- Yên tâm đi tỷ phu, bọn họ sớm đã đồng ý.

Nếu người nhà các nàng đều đồng ý, Lý Dịch tự nhiên cũng không có ý kiến gì, qua nhà xưởng nhìn xem, dặn dò Lão Phương nắm chặt thời gian sản xuất Như Ý Lộ, trước đó hắn cũng không có dự liệu được Như Ý Lộ sẽ cung không đủ cầu như vậy, chờ sau khi tiền tài đầy đủ có thể bắt đầu sản xuất liệt tửu, một xưởng nhỏ như thế sợ rằng không thể thỏa mãn nhu cầu sản xuất...

Đến lúc đó, sợ rằng lại thiếu nhân thủ.