Núi Đan Dương, đạo quán Thương Vân.
Buổi sáng, ở trên đỉnh núi mọi thứ đều yên tĩnh, ở ngoài đạo quán chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc và tiếng khóc ô ô.
Một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ màu xanh đậm, thân hình cao lớn, tóc đen dài được buộc lên cao, rất có vài phần giống một cao nhân xuất trần, hắn thành kính thắp hương cho Tổ Sư Gia xong, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía ngoài phòng của một cô bé.
Một cô bé đang khóc thút thít mặc áo đạo sĩ màu vàng nhạt, ở trên đầu nhỏ dùng một cây trâm quấn thành một búi nhỏ, ở trên người còn mang một chiếc túi nhỏ.
Khuôn mặt đáng yêu trắng nõn dính đầy nước mắt, trên đôi mắt to đen láy tràn đầy nước mắt, khiến người khác đau lòng không thôi.
"Thất Thất không muốn xuống núi." Cô bé khoảng ba tuổi rưỡi, mềm mại trắng nõn khiến người khác không nhịn được muốn bế cô bé lên ôm ấp hôn hít.
Vừa dứt lời, khoé miệng của Thất Thất lại cong xuống, khuôn mặt đau khổ giống như một chú mèo không muốn bị bỏ rơi.
"Thất Thất à, ..... Không phải là sư phụ muốn đuổi con đi đâu, nhưng bây giờ cũng đã đến lúc đó rồi."
Quý Niên ngồi xổm xuống so với Thất Thất còn cao hơn một cái đầu, tràn đầy kiên nhẫn nhìn cô bé ở trước mặt, tuy rất đau lòng nhưng không thể tiếp tục giữ cô bé ở lại được nữa.
Vừa nghe sư phụ nói như vậy, Thất Thất lại giật mình hai cái, lại muốn tiếp tục khóc, Quý Niên dùng một tay bịt miệng cô bé lại, Thất Thất sửng sốt một chút, đôi mắt to như quả nho bối rối nhìn sư phụ đang gấp gáp cuống cuồng, trong lúc nhất thời quên khóc.
Quý Niên cảnh giác nhìn lại xung quanh một chút, xác định không có ai, lúc này mới yên tâm thả tay xuống.
"Tiểu Tổ Tông à con đừng khóc nữa, có chuyện muốn nói thì hãy cẩn thận, nếu như để đại sư huynh của con nghe được, thì sẽ đuổi gϊếŧ sư phụ mất."
"Có chuyện gì lại không thể để ta nghe được vậy?"
Âm thanh quen thuộc vang lên, cả người Quý Niên cứng đờ, quay người nhìn lại thì thấy một đôi mắt đang muốn gϊếŧ người.
"Đại sư huynh, sư phụ muốn đuổi Thất Thất xuống núi."
Cô bé nhìn thấy có người đến, uất ức ở trong lòng lại càng nhiều, âm thanh cáo trạng mềm mại, tuổi vẫn còn quá nhỏ nên lời nói vẫn chưa rõ ràng rành mạch, đôi mắt đen to tròn rưng rưng nước mắt, chỉ kém một chút nữa thì giọt nước mắt sẽ rơi xuống.
Người được gọi là đại sư huynh đó trên người mặc áo dài màu trắng giống như trích tiên, nhìn cô bé vô cùng đáng thương đang nhìn mình, không có một chút khí phách nào của tiên nhân bước nhanh đi đến gần, Quý Niên đang ngồi xổm sợ đến mức đứng dậy liên tục lùi lại về phía sau.
Hắn bế cô bé mềm mại đáng yêu lên vỗ vỗ an ủi.
"Thất Thất bảo bối của đại sư huynh sao lại đáng thương như vậy.... Tên người xấu nào muốn đuổi Thất Thất đi, đại sư huynh sẽ dùng cái mạng này đồng quy vô tận cùng với hắn."
Nửa câu đầu vẫn ôn nhu, nhưng nửa câu sau lại nghiến răng nghiến lợi nói, Quý Niên đứng một bên không nhịn được mà run rẩy.
"Sư phụ nói đã đến lúc rồi, Thất Thất không muốn uống rượu thì cũng phải uống rượu."
Thất Thất vừa nói xong, trên mặt có chút ngứa vì nước mắt, giơ tay nhỏ lên lau lung tung, bộ dáng ngây thơ khiến người khác thấy hiếm lạ.
Quý Niên cùng với đại đồ đệ liếc nhìn nhau, chỉ thở dài sau đó quay người nhìn về phía rừng tre.
Đại sư huynh đau lòng nhìn Thất Thất, nghe được lời giải thích của Thất Thất, lời đã đến bên miệng nhưng lại không thể nói nên lời.
Trầm mặc được một lúc, bỗng nhiên ở trên đầu hắn có mội chiếc bóng đèn sáng, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Ngày hôm qua Thất Thất bảo bối xem heo Peppa, không phải cũng muốn có ba và mẹ sao? Nếu như muội không xuống núi, thì không thể tìm thấy ba và mẹ đâu đó!"
Tròng mắt của Thất Thất di chuyển, nghĩ đến chiếc máy sấy màu hồng ở trong điện thoại của nhị sư huynh, thành công chuyển được sự chú ý của cô bé, cô bé vặn vẹo mông nhỏ ý muốn đại sư huynh thả mình xuống.
Sau khi đứng vững, Thất Thất dùng khuôn mặt kiên định nhìn đạI sư huynh.
"Thất Thất rất muốn, ở dưới chân núi mẹ của Cẩu đản sẽ nấu những món ngon cho Cẩu Đản ăn, còn dỗ cho Cẩu Đản đi ngủ nữa, đại sư huynh, có phải chỉ cần Thất Thất xuống núi thì sẽ có mẹ phải không? Nếu như vậy thì Thất Thất rất muốn xuống núi."
Lúc này cô bé đã hoàn toàn quên mất những lời đại sư huynh vừa nói.
Đuổi đi?
Liều mạng?
Đồng quy vu tận?
Đại sư huynh ngồi xổm xuống sờ sờ lên bím tóc nhỏ ở trên đầu Thất Thất, nhìn tiểu sư muội chưa tốt nghiệp mẫu giáo ở trước mặt bằng ánh mắt cưng chiều, chỉ nghe hắn nhỏ giọng nói: "Sư phụ đuổi Thất Thất xuống núi, không phải là một người sư phụ tốt, Thất Thất đi tìm ba và mẹ trước, đợi đến khi huynh đuổi được sư phụ đi, sẽ kế thừa vị trí chủ nhân của đạo quán, nhất định sẽ vinh quang đón muội trở về."
Cả người Quý Niên run rẩy, ở trong lòng thầm mắng tên nghịch đồ này, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng bản thân không được quay lại nhìn Thất Thất, hắn chỉ sợ bản thân mình nhìn nhiều thêm một lần, sẽ không nỡ để Thất Thất xuống núi.
Đại sư huynh quay mặt sang một bên, Thất Thất mỉm cười ngọt ngào, lập tức hiểu được lời nói của đại sư huynh là có ý gì.
Cô bé ngoan ngoãn nhón chân lên hôn một cái ở bên má đại sư huynh, sau đó nhìn lại người sư phụ vẫn luôn luôn cõng mình trên lưng, tuy rằng cô bé không biết đến lúc đó là có ý gì, nhưng cô bé biết sư phụ nhất định sẽ không bao giờ làm hại cô bé.
"Sư phụ, Thất Thất muốn đi tìm ba và mẹ."
Thất Thất vừa nói xong, Quý Niên vẫn không nói chuyện cũng không quay đầu lại, đại sư huynh chỉ thở dài, sờ sờ lên đầu của Thất Thất: "Đi thôi....."
Thất Thất xoay người, lấy ra từ trong chiếc túi nhỏ một hộp gấu bông trong suốt, mở hộp ra lấy một cái ti giả hình con thỏ thành thạo đưa lên miệng nhỏ nhắn của cô bé. Ti giả ở trên mặt cử động theo cử động của cái miệng nhỏ nhắn, khiến người khác cảm thấy ngứa ngáy.
Thật muốn sờ!
Cô bé nhìn xuống một mảnh cây xanh tươi tốt ở dưới chân núi, ở trong lòng tuy có một chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên định đi trên con đường xuống núi.
Mãi cho đến khi bóng dáng nho nhỏ của Thất Thất biến mất ở giữa những cây cối, Quý Niên mới nước mắt lưng tròng quay đầu lại, đang muốn cùng với đại đồ đệ nói gì đó để an ủi, lại thấy tên nghịch đồ này lại quay người rời đi.
"Mấy tên nhóc vẫn còn bị người nhốt ở trong mộng để bắt quỷ, người suy nghĩ cho thật kỹ rồi đợi bọn họ tỉnh dậy nên giải thích như thế nào đi!"
Vừa nói xong lời này, chợt Quý Niên cảm thấy lạnh sống lưng, vì bọn họ rất yêu thương Thất Thất.....
"Hôm nay vi sư sẽ bế quan, đồ nhi ngoan, đừng để mấy người sư đệ của con đến quấy rầy ta...."
Quý Niên nhanh chóng rời đi, cảm giác như đang có một con quỷ ở phía sau đang đuổi theo.
Sư phụ nhà khác thì đức cao vọng trọng, được các đồ đệ vô cùng kính trọng, đến hắn thì lại như thế này.....
Còn một người nào đó "đồ nhi ngoan." nhìn bóng lưng chạy trối chết của Quý Niên thì suy nghĩ cái gì đó, tiếp theo ngẩng đầu lên nhìn về phía tấm bảng treo ở trên cửa nhà có bốn chữ "Đạo Quán Thương Vân."
Sư phụ bế quan......
Cái này có thể nói là thời cơ rất tốt để soán vị!