Lộ Kiến Tinh cúi đầu: "...Ừ."
Kiều Mãn cúi người lấy đồ từ chiếc ba lô nhỏ của mình.
Cái ba lô nhỏ của cậu, giống như đạo bào, cũ nát và trông như được ghép từ vài mảnh vải. Bên trong rất đầy, nào là bùa giấy, bút lông, chu sa, la bàn... Cậu lấy hết ra đặt trước mặt.
Mao Mao nhìn cậu, rồi nhìn Lộ Kiến Tinh đang nín thở chờ đợi.
Không thể nào?
Chẳng lẽ thật sự tin một đứa trẻ năm tuổi là đại sư sao?! Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ mà!!
Chỉ thấy Kiều Mãn sắp xếp những món đồ, rồi bảo Lộ Kiến Tinh tiến gần hơn. Cậu bé lẩm bẩm vài câu, cuối cùng đưa tay nhỏ vỗ nhẹ lên vai Lộ Kiến Tinh, như thể đang phủi bụi trên người anh.
Đôi tay mềm mại đó lướt nhẹ trên người anh, Lộ Kiến Tinh cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhõm, như thể một vật nặng đè lâu nay đột ngột biến mất, tiếp theo đó là cảm giác thư giãn thoải mái mà anh đã lâu không cảm nhận được.
Kiều Mãn thu tay lại: "Xong rồi."
"Hả?" Mao Mao ngẩn người: "Chỉ vậy thôi?"
Kiều Mãn gật đầu: "Chỉ vậy thôi."
Mao Mao chỉ vào đống đồ trước mặt cậu bé: "Vậy còn mấy cái này?"
Kiều Mãn không quan tâm, vung tay nhỏ: "Không cần dùng, sư phụ em nói bày ra hết như này chỉ để dọa người thôi."
"..."
Mao Mao há miệng, cầu cứu nhìn về phía hai người còn lại trong phòng.
Chị Vân, anh Lộ, hai người nói gì đi chứ!
Chưa đợi ai lên tiếng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong không khí yên tĩnh, làm mọi người giật mình. Chị Vân chậm nửa nhịp, vội vàng lôi điện thoại ra từ trong túi: "Alo?"
Không biết bên kia nói gì, nhưng rõ ràng trên mặt chị hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng tột độ: "Được, được, tôi biết rồi... làm phiền bộ phận truyền thông xử lý, bên tôi sẽ phối hợp."
Sau khi cúp điện thoại, chị Vân nhìn hai người còn lại, vui mừng nói: "Tinh Tinh, cậu còn nhớ cái tin đồn cậu chảnh chọe trước kia không... video đã được tìm lại rồi."
"Tìm lại rồi?" Mao Mao kinh ngạc: "Không phải nói là do lỗi kỹ thuật mà đoạn ghi hình gốc đã mất, không tìm lại được sao?!"
"Đúng thế, nhưng bây giờ nó đã được tìm thấy."
Mọi người không thể tin được, ánh mắt nhìn về phía đứa bé đang ngồi đàng hoàng, hai chân vẫn lơ lửng trong không trung, đung đưa một cách vui vẻ.
Họ đã tìm đoạn video đó rất lâu, đến mức gần như từ bỏ, nhưng giờ đây, đoạn ghi hình bị mất tích suốt hơn nửa năm lại xuất hiện, và tất cả những thay đổi này đều xảy ra sau khi đứa trẻ năm tuổi nhẹ nhàng vỗ lên người Lộ Kiến Tinh.
Quá trùng hợp... không, quá kỳ diệu rồi!
"Người đó sẽ không mượn vận của anh nữa, vận may của anh sẽ dần trở lại." Kiều Mãn dặn dò: "Anh phải nhớ làm nhiều việc tốt, tích đức."
Lộ Kiến Tinh gật đầu, khuôn mặt vẫn còn chút mơ màng.
Mao Mao nuốt nước bọt: "Vậy... vậy những tin đồn thất thiệt trước đây của anh Lộ, cũng sẽ được làm sáng tỏ sao?"
Kiều Mãn: "Tất nhiên! Em đã nói rồi mà, vận may của anh ấy sẽ dần dần quay trở lại."
Mao Mao: "Chuyện này... chuyện này..."
Chuyện như vậy, hóa ra là thật sao?!
Mượn vận, huyền học, chẳng lẽ là có thật?!
Và tất cả lại được giải quyết bởi một đứa trẻ năm tuổi sao?
Thế giới này thật quá hoang đường rồi!
Kiều Mãn cúi người lấy một tờ bùa từ đống đạo cụ trên bàn, cầm bút vẽ bùa. Trong mắt Mao Mao, cậu bé chỉ đang vẽ vài nét nguệch ngoạc giống như trẻ con vẽ tranh, nhưng những đường nét lại liền mạch và vô cùng trôi chảy.
Mao Mao tò mò hỏi: "Đại sư, không phải em nói mấy thứ này không có tác dụng sao?"
"Giải quyết chuyện mượn vận thì không cần, đây là tặng thêm bùa trợ giấc ngủ." Kiều Mãn giải thích một cách nghiêm túc: "Vì là anh Tinh nên mới có đãi ngộ đặc biệt, người khác không có đâu."
"Bùa trợ giấc ngủ?"
Kiều Mãn gật đầu.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu đã nhìn ra rằng Lộ Kiến Tinh không chỉ có ý định tự tử và bị mượn vận, mà còn rất lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon. Sau mỗi lần sư phụ thức thâu đêm, trên mặt ông ấy cũng xuất hiện quầng thâm giống hệt như Lộ Kiến Tinh, và ông ấy luôn cần Tiểu Mãn vẽ một lá bùa trợ giấc mới có thể đi ngủ.
Nếu là người khác, Kiều Mãn đã không thèm quan tâm, nhưng đây là "con trai" của mình cơ mà.
Cậu quả thật là một người bố tốt!
Kiều Mãn giơ tờ bùa trong tay, dán lên người Lộ Kiến Tinh.
Chị Vân lo lắng hỏi: "Tinh Tinh, cảm giác thế nào?"
Lộ Kiến Tinh ngập ngừng: "Tôi... tôi thấy hơi buồn ngủ?"
Mao Mao kinh ngạc: "Anh Lộ, thật sao?"
Phải biết rằng Lộ Kiến Tinh đã bị chứng mất ngủ hành hạ rất lâu rồi.
Lộ Kiến Tinh gật đầu, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, thậm chí còn chưa kịp nói thêm lời nào, anh đã đổ người xuống giường bên cạnh, chỉ một lúc sau, tiếng thở đều đặn vang lên từ phía đó.
Anh ấy đã ngủ.
Mao Mao không thể tin vào mắt mình, nhìn anh rồi lại nhìn chị Vân, cuối cùng quay sang Kiều Mãn.
Anh không nói nên lời, chỉ thốt lên "wow" một cách không thành tiếng, hai tay ôm chặt miệng mình.
...