Trong khi Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính đang nghĩ cách lẫn vào trong nhóm bên phía thuyền viên, thì lúc này những người người chơi lẻn vào trong nhóm du khách đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Đã 8 ngày trôi qua kể từ lúc họ đặt chân lên thuyền. Ban đầu trong những ngày bọn họ bị nhốt trong phòng, ngoài việc lo lắng trò chơi không hề có tiến triển, thời gian cứ kéo dài, thì thực ra ngày ngày trôi qua không quá khó khăn. Trước đó vì lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mỗi người đều mua khá nhiều thực phẩm giấu kín trong phòng nên việc ăn uống cũng chẳng mấy thiếu thốn gì mấy.
Kết quả sau đó lại là một trận bạo loạn. Đặc biệt là ở vùng biển này, sương mù dày đặc bủa vây khắp phía, giống như một nơi bị bỏ hoang, khiến những người vốn đang tuyệt vọng triệt để trở nên điên cuồng. Khi một người vượt qua giới hạn cuối cùng bản thân, thì kẻ đó đã chẳng còn được coi là người nữa rồi.
Qua nhiều lần tham gia trò chơi, Du Sướиɠ đã sớm hiểu rõ bản chất con người, nên cũng chuẩn bị cho bản thân một vài đường lui từ trước. Anh ta giấu một số món đồ ở nơi vô cùng bí mật, nhưng không nói cho những người chơi khác. Vốn dĩ ban đầu những người chơi kia đã giấu thức ăn trong phòng, chỉ là sau khi làn sóng hỗn loạn đầu tiên qua đi, lúc bọn họ trở về phòng muốn lấy số thực phẩm đó đi, lại phát hiện trong phòng vô cùng bừa bộn, bị người ta lật tung hết cả lên và toàn bộ thức ăn đều đã bị lấy mất.
Nếu đó chỉ là một cuộc khủng hoảng thực phẩm, kỳ thật cũng chả sao. Bây giờ chỉ mới có vài ngày, còn chưa đến mức tranh giành từng miếng ăn. Những người chơi đều hiểu rõ chỉ cần vượt qua cửa ải là có thể rời đi, vì vậy khủng hoảng thức ăn cũng không quan trọng lắm đối với họ. Nhưng có một số người đánh mất nhân tính, sau khi được nếm thử cảm giác nắm giữ sống chết của người khác trong tay, liền hoàn toàn biến thành một loài ác quỷ.
Tên râu xồm tập hợp một nhóm người cũng đã mất đi nhân tính. Bọn chúng quản lý và sở hữu toàn bộ thức ăn, dù có bất kỳ tiếng phản kháng nào cũng đều bị chúng đàn áp. Còn kết cục của những kẻ không nghe lời, chính là bị người của gã đẩy thẳng xuống biển. Một số người sợ hãi, muốn chạy trốn sang phía nhân viên. Chỉ là bởi vì các du khách không có biện pháp bảo hộ, cũng không ai biết họ có mang bệnh truyền nhiễm ho ra máu mà chết hay không, nên bên phía nhân viên hoàn toàn không chịu thu nhận bọn họ.
Có một số người muốn đứng lên tự tạo dựng một thế lực, nhưng người dám phản kháng lại quá ít. Bên phía gã râu xồm vừa có vũ khí, vừa có thức ăn, nếu bọn họ muốn tách ra thì e rằng chỉ có đường chết đói.
Những người chơi cùng trốn vào một chỗ để bí mật thảo luận. Người đàn ông trung niên Hoàng Thụy Phong đã bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần không hề nhẹ trong suốt mấy ngày qua, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi nhìn về phía tên râu xồm đằng xa: “Có khi nào gã chính là ‘hắn’ không?”
Du Sướиɠ nói: “Cũng không loại trừ khả năng này. Nhưng tôi càng nghiêng về khả năng đó là vi khuẩn gây bệnh hơn.”
Hứa Luyện đang cố gắng lau sạch vết bẩn trên mặt, nghe vậy liền cau mày: “Tại sao?”
Du Sướиɠ: “Lúc còn ở bên ngoài tôi đã tìm hiểu qua, những thế giới nhỏ trong Trò Chơi Vong Linh này chính là Quỷ Vực được tạo thành bởi lệ quỷ. Kẻ có thể trở thành lệ quỷ chắc chắn là người ôm hận mà chết, mà trước khi chết bị tra tấn càng dữ dội thì quỷ khí trên người sẽ càng nặng nề, chính vì vậy mà năng lực của Quỷ Vực sẽ càng mạnh hơn. Hiện giờ chúng ta không có cách nào tìm ra nguồn gốc của màn sương mù dày đặc bên ngoài, và cũng hoàn toàn chẳng thể nào điều tra. Nhưng lại biết nguồn gốc của căn bệnh truyền nhiễm, chính là người phụ nữ trung niên bị gã râu xồm nhốt lại kia. Bất kỳ ai không nghe lời, gã đều đẩy họ vào chung phòng với người phụ nữ trung niên kia để cưỡng ép lây nhiễm. Nếu đổi lại là các người, bị nhốt và bị tra tấn theo cách này, các người có hận gã không?”
Càng nghe anh ta phân tích mọi người càng thấy có lý. Bây giờ kẻ khả nghi nhất chỉ có hai người kia.
Du Sướиɠ nói: “Chúng ta nên thử với người phụ nữ trung niên trước. Tôi có điểm giá trị quỷ khí, có thể mua được bùa diệt quỷ tại Trung Tâm Mua Sắm. Ai muốn đi cùng tôi nào? Nếu gϊếŧ đúng thì người chết kia sẽ không biến thành lệ quỷ và toàn bộ Quỷ Vực này cũng sụp đổ theo. Nếu gϊếŧ sai, thì trong tay tôi có bùa, có thể xử lý nữ quỷ ngay lúc ả xé bỏ lớp ngụy trang con người.”
Lưu Minh và Hoàng Thụy Phong có mặt ở đây run rẩy hỏi: “Thật… thật sự phải gϊếŧ người sao?”
Du Sướиɠ lạnh lùng vặn lại: “Không gϊếŧ, anh sẽ phải chết.”
Qua một hồi lâu, không ai lên tiếng, ánh mắt của Du Sướиɠ càng lạnh lùng hơn. Đang định buông tay, mặc kệ đám người này tự sinh tự diệt thì Hứa Luyện nói: “Tôi đi.” Một khi đã vào trò chơi này, không ai còn có quyền lựa chọn, cô thà làm kẻ gϊếŧ người còn hơn bị gϊếŧ.
Trong lúc Du Sướиɠ và Hứa Luyện cùng thảo luận xem nên vào phòng chứa mầm bệnh kia như thế nào, đám đông lại náo loạn lần nữa. Một bé gái gào khóc thảm thiết, còn cha của bé lại tuyệt vọng ôm lấy con gái, quỳ lạy trước mặt gã râu xồm.
Nhưng gã râu xồm rõ ràng không hài lòng, liếc mắt nhìn thẳng vào vài tên thuộc hạ và ra hiệu. Bọn chúng nhanh chóng bước tới, định bắt bé gái qua đây.
Du Sướиɠ nhíu mày: “Chuyện gì thế này?”
Khâu Thiên – người vẫn luôn chú ý đến tình hình bên kia – nói: “Khi nãy cô bé kia nói với ba rằng mình đói, lại bị tên râu xồm nghe thấy, thế là hắn vẫy tay bảo cô bé đi qua. Ba của bé gái lo tên râu xồm sẽ làm gì con gái mình, nên như chim sợ cành cong, trực tiếp dập đầu xin lỗi hắn, cầu xin gã râu xồm tha cho con gái mình.”
Hoàng Thụy Phong ở bên cạnh siết chặt nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn im lặng cúi đầu.
Người vẫn luôn tỏ ra thờ ơ như Trương Ngưng rõ ràng cũng đang tức giận, quay đầu nhìn sang Du Sướиɠ: “Anh nói anh có thể mua được một lá bùa gϊếŧ quỷ đúng không?”
Du Sướиɠ gật đầu: “Nhưng điểm tích lũy của tôi chỉ đủ mua một lá.”
Trương Ngưng: “Khả năng lớn nhất hiện giờ một là tên râu xồm, một là mầm bệnh lây nhiễm kia. Nếu không phải tên râu xồm, vậy có nghĩa là, ‘hắn’ chủ nhân của quỷ vực này chắc hẳn chính là mầm bệnh lây nhiễm. Ngay bây giờ tôi sẽ đi gϊếŧ tên râu xồm kia, bùa của anh, có dùng được không?”
Du Sướиɠ trầm ngâm một chút. Anh ta còn chưa lên tiếng, Thôi Đình đã giữ chặt lấy tay Trương Ngưng, vừa nức nở vừa nói: “Những người này vốn dĩ đều là những người đã chết, dù cô có làm gì đi nữa cũng chẳng thể nào thay đổi số phận đã xảy ra của bọn họ! Bùa chỉ có một lá, lỡ như đó không phải là mầm bệnh kia thì sao?”
Nghe Thôi Đình nói vậy, nét mặt Trương Ngưng chợt lạnh lùng, thậm chí còn dùng sức bẻ tay cô nàng ra: “Không thay đổi thì không được làm gì hết sao? Có lẽ thời gian trôi qua đúng là chẳng thể nào thay đổi, nhưng chuyện trước mắt, vẫn có thể.”
Thôi Đình lật đật lắc đầu: “Trương Ngưng, cô đừng xúc động quá! Trên tàu nhiều người như vậy mà chưa có lấy một người đứng ra. Một đứa con gái như cô thì làm sao gϊếŧ được hắn?”
Du Sướиɠ cũng nói: “Nếu cô muốn đứng lên can ngăn vụ việc trước mắt, tôi khuyên cô đừng lãng phí sức lực. Huống chi, đứa bé đó chẳng phải không cha không mẹ, ngay cả cha mẹ cũng không dám đứng lên phản kháng vì con gái mình, mà chỉ biết cầu xin, thì một người ngoài cuộc như cô, muốn quản như thế nào?”
Trương Ngưng lạnh lùng liếc nhìn Du Sướиɠ: “Cho nên những kẻ máu lạnh ích kỷ như mấy người, thật sự chết chưa hết tội!”
Sắc mặt Du Sướиɠ biến đổi, ngay cả Thôi Đình đang lôi kéo Trương Ngưng cũng buông lỏng đôi tay. Lời này quả thật quá nặng rồi. Nơi đây là một trò chơi, những chuyện đang xảy ra lúc này đều là những việc từng phát sinh trong quá khứ. Cho dù bây giờ có làm cái gì cũng đều không thay đổi được quá khứ đó. Bọn họ ngăn cản như vậy là sai sao? Vậy mà còn nói họ máu lạnh, ích kỷ, chết chưa hết tội! Thời buổi này, có ai không máu lạnh, không ích kỷ, có ai không đóng cửa chỉ lo cho riêng mình! Bọn họ như vậy thì có gì sai!!
Du Sướиɠ nhếch mép: “Nếu cô muốn lo chuyện bao đồng thì cứ việc. Nhưng bùa của tôi chỉ dành để bảo vệ mạng của chính mình, không phải để cho cô làm người tốt việc tốt.” Nói rồi, anh ta tự ý đi sang một bên. Anh muốn xem thử rốt cuộc cái cô gái ‘không máu lạnh không ích kỷ’ Trương Ngưng này có thể làm được chuyện nhiệt tình nhiệt huyết cỡ nào.
Trương Ngưng vừa di chuyển, Khâu Thiên lập tức ngăn cô lại: “Tôi biết cô không vừa mắt, cũng cực kỳ tức giận, nhưng lời Thôi Đình nói rất đúng. Đây là chuyện đã xảy ra. Cô thử nghĩ tới cha mẹ và người thân của mình xem, có cần hy sinh vì một chuyện cơ bản chẳng thể thay đổi hay không?”
Vì ngăn không cho Trương Ngưng hành động hấp tấp, Khâu Thiên trực tiếp kéo cô đi. Động tĩnh bên này cũng chẳng được người khác chú ý, mà mọi người đều đang tập trung về phía hai cha con kia. Chỉ cần bản thân không gặp chuyện, thì ai cũng có thể khoanh tay đứng nhìn.
Dù người cha kia có khóc lóc van xin thế nào, con gái của ông vẫn bị gã râu xồm kéo đến bên cạnh. Gã râu xồm bế đứa bé cỡ 7, 8 tuổi đó lên, lại dùng một mẩu bánh mì nhỏ trêu chọc bé: “Đói sao? Có muốn ăn không?”
Mặc dù bé gái có hơi sợ hãi, nhưng vẫn không cưỡng lại bản năng, vừa nuốt nước bọt vừa gật đầu.
Gã râu xồm xé bao bì ra, cầm trên tay và đút cho cô bé ăn từng chút từng chút một, như thể đang cho thú cưng ăn. Chờ đến khi bé gái ăn xong, gã râu xồm vỗ nhẹ vào đầu cô bé và nhìn chằm chằm vào nhóc với ánh mắt tr.ần trụi, rồi mỉm cười: “Sau này khi đói bụng cứ tới tìm chú. Chú đây cho con ăn ngon, chịu không?”
Bé gái liế.m môi, nhấm nháp chút mùi vị bánh mì còn lưu lại trong miệng. Tuy cô bé có hơi sợ cái chú này, nhưng lại quá thèm ăn, nên vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Gã râu xồm buông bé gái ra, cô bé liền vội vã chạy về phía cha mình. Sau đó được người cha ôm vào lòng với gương mặt đầy hoảng loạn và tuyệt vọng, rồi trực tiếp rời khỏi đại sảnh, trốn vào một góc.
Trương Ngưng – bị Khâu Thiên kéo ra khỏi đại sảnh – thấy mọi chuyện không tiến triển theo hướng cô đã nghĩ, lúc này cả người mới dần bình tĩnh lại một chút, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Khâu Thiên cũng không nói gì nhiều, thấy Trương Ngưng đã bình tĩnh lại, lúc chuẩn bị trở vào với những người chơi khác, đột nhiên nghe Trương Ngưng nói: “Ngày hôm đó, nếu có một người hảo tâm ra tay giúp đỡ một chút, có lẽ anh trai tôi sẽ không phải chết.”
Khâu Thiên quay lại, chỉ thấy Trương Ngưng nhìn ra màn sương mù dày đặc không thấy biển ở bên ngoài, nói tiếp: “Anh tôi là một cảnh sát. Hôm đó, anh ấy truy bắt một kẻ nằm trong diện tình nghi, đuổi tới khu vực trung tâm thành phố. Nơi đó đông người như vậy, chỉ cần một người dũng cảm đứng ra giúp đỡ, thì có lẽ anh trai tôi sẽ chẳng xảy ra chuyện. Nhưng không có lấy một người! Tất cả mọi người đều né tránh, hoặc là bàng quan lạnh nhạt. Thậm chí còn có một số người lấy điện thoại ra quay lại.”
Loại chuyện này, những người không thể nào đồng cảm với nạn nhân, thì thật sự rất khó mở miệng. Mà Trương Ngưng, dường như chỉ nhất thời xúc động, cũng không nói gì nhiều. Khâu Thiên chỉ có thể nói với cô: “Cố gắng sống sót để ra ngoài đi. Người còn sống, phải cố gắng tiếp tục sống.”
Điều mà chẳng ai ngờ tới là, tối hôm đó, người cha đã ôm con gái của mình cùng nhảy xuống biển. Với một tiếng bùm vang lên, ngay cả bọt sóng cũng đã bị màn sương dày đặc ấy vùi lấp không nhìn thấy, hai sinh mạng cứ như vậy mà ra đi.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, đã có nhiều người chết như vậy, đến mức khiến những người còn sống đều chết lặng trước sự ra đi của sinh mạng khác. Gã râu xồm ngoài một chút cảm giác tiếc nuối ra, thì rất nhanh đã gạt chuyện này sang một bên. Còn những người khác, ngoại trừ cố gắng sống sót, bọn họ cũng chẳng thể làm được gì.
Mỗi khi xảy ra những thảm cảnh như trên, mỗi ngày đều có vài người chết, thì hôm đó đúng là không quá tốt đẹp. Đối với khá nhiều người mà nói, chết càng nhiều càng tốt, chỉ cần không phải họ là được. Số thực phẩm ngày một giảm, mà sương mù bên ngoài lại dày đặc chẳng chịu tan, thậm chí không đợi được cứu viện tới, nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng không chống đỡ được bao lâu.
Chỉ tiếc là những kẻ đó lại thờ ơ lạnh nhạt trước cái chết của người khác, thậm chí còn nghĩ rằng cái chết ấy có thể bớt đi một phần thức ăn, chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới, cuối cùng có thể những người còn sống ấy sẽ trở thành thức ăn của người khác.
──── ∘°❉°∘ ────
Phía bên kia, hai người đi xuống tới tầng 6 liền thấy cầu thang đã bị chặn lại, mà từ phía sau cánh cửa đang đóng kín ở tầng 6 vẫn đang tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc. Trước đó nhờ có người giấy dò đường, nên Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính biết đây là chỗ nào, vì vậy mới không đi vào. Nhiều thi thể chồng chất như vậy, con thuyền này sớm muộn gì cũng tiêu tùng.
Lúc trước khi thu dọn xác chết, gã râu xồm đã định cho người vứt xác xuống biển, nhưng lập tức có người ngăn lại. Họ nói rằng nếu thực không còn thức ăn nữa, thì nói không chừng vẫn có thể câu một vài con cá trên biển. Nếu ném thi thể của những người bệnh này xuống, và nếu cá ăn phải xác của người chết bệnh đó, vậy chẳng khác nào hoàn toàn tuyệt đường kiếm ăn của bọn họ. Cho nên thà chất đống xác chết trên thuyền, sau đó niêm phong ở một tầng, vẫn tốt hơn là ném xuống biển. Thế là tầng 6 cứ như vậy mà trở thành một nhà xác.
Ôn Nhiên duỗi tay đẩy những chướng ngại vật ra, rồi quay sang nhìn Kỳ Vân Kính và nói với chất giọng ồm ồm giấu sau chiếc khẩu trang: “Nếu trực tiếp đẩy ngã nó, sẽ tạo nên tiếng động lớn, như vậy không phù hợp với nguyên tắc làm giảm sự chú ý của chúng ta.”
Kỳ Vân Kính: “Không đẩy thì chúng ta không qua được.”
Ôn Nhiên ngước lên quan sát bên trên, rồi nhìn về phía Kỳ Vân Kính: “Nhà anh làm bên du thuyền, chắc cũng biết sơ sơ cấu tạo bên trong nhỉ?”
Thấy Kỳ Vân Kính trao lại ánh mắt lạnh lùng, Ôn Nhiên lập tức hiểu rõ. Thế nên, không nói thêm nhiều điều vô nghĩa, cậu vội mở túi và lấy ra một người giấy be bé, còn thân thiết hôn lên một cái cách lớp khẩu trang: “Người giấy nhỏ ơi là người giấy nhỏ, trong trò chơi này, với tư cách là người được ra mắt ở vị trí center, con đừng làm ba ba thất vọng nha, cố gắng hết sức, đi dò đường giúp ba ba nào.”
Qua một hồi lâu, bé người giấy mới chui ra khỏi trần nhà, sau đó hóa thành một làn khói trong tay Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên nói: “Phía dưới có đường, chúng ta đi xem thử ha?”
Sự thật đã chứng minh, khi con người rơi vào nghịch cảnh, thì chuyện gì cũng làm được. Lúc bò theo sau Ôn Nhiên, điều khiến Kỳ Vân Kính bâng khuâng nhiều nhất không phải là tình huống hiện tại của bản thân, mà là người đang bò đằng trước mình. Anh càng ngày càng thấy tò mò về Ôn nhiên. Chỉ với mấy ngày sớm chiều ở chung, dù là phân tích sự việc hay là quan sát thời cuộc, rõ ràng đều hướng về một ngõ cụt không có manh mối, ấy vậy mà cậu lại có thể thản nhiên ở trong phòng suốt mấy ngày qua, cần ăn thì ăn, cần uống thì uống. Chỉ riêng tâm thái này cũng đủ khiến Kỳ Vân Kính thấy bội phục.
Nếu Ôn Nhiên bước vào trò chơi này một mình, có lẽ sẽ càng thích ứng tốt hơn.
Lúc cả hai trèo qua ống thông gió, vẫn phải bò qua một sảnh nhỏ ở tầng 6. Khi bò ngang đó, thông qua lưới tản nhiệt, bọn họ nhìn thấy những xác chết nằm ngổn ngang chất đống trong sảnh nhỏ ở tầng 6 này. Số thi thể ấy còn nhiều hơn cả những lệ quỷ mà Ôn Nhiên từng thấy trong đời. Cậu chỉ rũ mắt nhìn sơ qua, chứ không hề cúi đầu xem kỹ. Bất kỳ chân tướng nào bị thời gian vùi lấp, đều vô cùng tàn khốc.
Ban đầu, dựa theo thông tin dò đường từ bé người giấy, hai người sẽ bò tới một căn phòng trống ở tầng 5, nơi mà họ có thể ở tạm và thăm dò tình hình trước khi đi đến bước tiếp theo.
Nhưng lúc đang loay hoay ở tầng 5, Ôn Nhiên chợt nghe thấy bên dưới truyền đến một tiếng động. Thế là cậu ra hiệu cho Kỳ Vân Kính giữ nguyên vị trí đừng cử động, còn bản thân đi qua đó xem xét thử. Vóc dáng của cậu lùn hơn anh một chút, dáng người cũng gầy hơn, nên đương nhiên cậu có thể di chuyển tự do trong đường ống hơn. Mà Kỳ Vân Kính – người đang bò theo phía sau – lại trực tiếp bị cắt chức ‘lãnh đạo’, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ tại chỗ.
Một lát sau, Ôn Nhiên bò trở lại, thì thầm: “Trong căn phòng phía trước có thuyền trưởng cùng con gái ông ấy. Có vẻ như họ bị nhốt lại. Vậy chúng ta nên đáp xuống để điều tra trước, hay là bắt chuyện với họ trước?”
Kỳ Vân Kính suy tư giây lát: “Bắt chuyện trước.” Bọn họ đã không còn đủ thời gian để chậm rãi suy tính. Con thuyền này, thực sự sắp bị đồng hóa rồi.
Cả hai đi đến phòng thuyền trưởng, đầu tiên gõ gõ vào cửa thông gió để nhắc nhở hai người trong phòng, tránh trường hợp lúc hai người trèo ra lại dọa cho đối phương thét chói tai, đánh động đến người khác.
Con gái của thuyền trưởng, Hạ Dao, giật mình hoảng sợ trước tiếng động đột ngột ấy, nếu không phải thuyền trưởng bịt miệng cô lại thì cô ấy thật sự là hét lớn. Thấy thuyền trưởng nhìn chằm chằm vào ống thông gió với ánh mắt đề phòng, Ôn Nhiên cẩn thận mở lưới ra, để lộ nửa cái đầu: “Chúng tôi là du khách, không bị nhiễm bệnh. Nếu các người không an tâm, chúng ta có thể nói chuyện như thế này. Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút về tình hình bên phía các người.”
Thuyền trưởng nhíu mày: “Là những người trên đó phái cậu đến đây sao?”
Ôn Nhiên đáp: “Không phải, chúng tôi không có đi theo hay tiếp xúc với những người phía trên. Mấy ngày qua vẫn luôn trốn trong phòng, chỉ vừa mới ra ngoài. Tôi có lên đó nhìn thử, nhưng tầng trên quá nguy hiểm. Ông biết đấy, khi đàn ông được nếm trải quyền lực, liền trở nên đáng sợ. Vì vậy chúng tôi muốn xuống dưới này để xem xét tình hình.”
Thuyền trưởng cũng không biết bản thân tin vào lời của Ôn Nhiên bao nhiêu, nhưng rõ ràng ông đã không còn phòng bị như lúc đầu, đành nói: “Vậy các người leo xuống trước đi, nhỏ nhẹ một chút, đừng gây ra tiếng ồn.”
Ôn Nhiên trực tiếp nhảy xuống, Kỳ Vân Kính theo sát ở phía sau. Nhìn thấy bọn họ, hai cha con thuyền trưởng có hơi căng thẳng, thậm chí còn lùi lại mấy bước. Nhưng khi thấy cả hai không có hành động gì quá mức, bấy giờ mới thả lỏng hơn một chút và hỏi: “Phía trên đó hiện giờ ra sao rồi?”
Ôn Nhiên giải thích ngắn gọn tình hình ở tầng trên. Cậu chẳng biết gã râu xồm tên gì, nên cứ gọi thẳng là gã râu xồm. Về số người tử vọng, cậu cũng chưa thống kê được hết, ước tính sơ bộ, e là còn lại không tới một phần mười.
Nghe thấy tin những người đó chết thê thảm như thế, sắc mặt thuyền trưởng tái đi vài phần. Đây là chuyến đi cuối cùng của ông, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Ôn Nhiên quan sát nơi bọn họ đang ở. Đây là một khoang hoàn toàn khép kín, ngay cả cửa sổ cũng không có. Nếu bị mất điện, thì thật sự sẽ khiến người ta ngột ngạt đến chết.
Kỳ Vân Kính hỏi: “Còn tình hình dưới này, hiện như thế nào?”
Thuyền trưởng thở dài: “Có lẽ cũng không tốt hơn bên trên là bao.”
Khi thuyền trưởng nói lời này, Hạ Dao ở bên cạnh đỏ hoe hai mắt, nắm chặt lấy góc áo của cha mình. Cô chưa bao giờ nghĩ, hóa ra người đầu gối tay ấp bên cạnh mình lại có thể đáng sợ như vậy, cũng chưa từng nghĩ, hai mặt của con người lại có thể tách biệt một cách triệt để như vậy.
Cái ngày mà du khách xảy ra bạo loạn, thuyền trưởng còn cố gắng trấn an mọi người. Hỗn loạn quá mức chỉ gây ra những thương vong không cần thiết. Hiện giờ bọn họ đã rơi vào hoàn cảnh như thế này, ngoài việc cùng nhau tìm kiếm lối thoát thì trên cơ bản đã không còn cách nào khác.
Nhưng ông không ngờ rằng, chồng sắp cưới của con gái mình, cũng là kẻ mà ông coi như người thừa kế – Hứa Hữu Uy, lại cùng thuyền phó trực tiếp giam giữ ông. Mà nguyên nhân chỉ là do lòng dạ ông quá đàn bà, còn ảo tưởng sẽ cứu được mọi người. Nếu lúc đầu bọn họ giữ thực phẩm lại mà không cần phải phân phát cơm cho những du khách ăn cháo đá bát ấy, thì có lẽ họ đã có thể chống đỡ lâu hơn.
Bọn họ bắt đầu cãi nhau, rồi cuối cùng động tay động chân, đầu của ông bị Hứa Hữu Uy đánh mạnh và trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại, ông và con gái của mình cùng bị nhốt trong khoang thuyền chật hẹp này.
Và rồi, con gái ông vừa khóc lóc vừa kể cho ông biết, Hứa Hữu Uy lại nɠɵạı ŧìиɧ với Long Tư. Long Tư là bạn thân nhất của cô, nếu không phải ban đầu dự định sẽ làm lễ đính hôn trên thuyền, thì con gái ông đã không đưa Long Tư theo cùng. Nào ngờ, chẳng biết hai kẻ kia dây dưa bên nhau tự bao giờ.
Sau khi bị nhốt, mỗi ngày bọn họ chỉ nhận được một mẩu bánh mì và một chai nước, nhưng như vậy cũng đủ để hai cha con miễn cưỡng sống sót cho đến tận bây giờ. Chỉ là, cả hai đều không biết tình hình bên ngoài hiện đã ra sao rồi.
Thuyền trưởng nhìn Ôn Nhiên, run rẩy cầu xin: “Hai người có thể mang con gái của tôi đi được không. Mang con bé rời khỏi nơi này.”
Hạ Dao vội ôm chặt cánh tay của cha mình, lắc đầu: “Con không muốn! Cha, con không đi, cha đừng đẩy con đi! Con thà cùng cha chết tại chỗ này, chứ không bao giờ muốn rời bỏ cha!” Người duy nhất mà hiện giờ cô có thể dựa dẫm, chỉ có mình cha cô. Cô không dám đối mặt với thế giới xa lạ này, bắt cô ấy rời xa cha mình, còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Đúng lúc này, sắc mặt Ôn Nhiên đột nhiên thay đổi. Kỳ Vân Kính đứng ở bên cạnh cũng lập tức nhận ra, cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Nhiên nói: “Có quỷ khí, bọn họ ra tay rồi.”
Hai cha con thuyền trưởng không hiểu Ôn Nhiên đang nói gì, nhưng Kỳ Vân Kính biết rõ. Có thể những người chơi ở tầng trên đã tìm thấy mục tiêu mà bọn họ nghĩ đó là ‘hắn’, và bắt đầu ra tay.
──── ∘°❉°∘ ────
Trong một quán bar nhỏ ở tầng 13, là nơi mà Lưu Mai – người phụ nữ trung niên mang căn bệnh truyền nhiễm không rõ nguồn gốc lên tàu – bị nhốt lại. Bà không biết tại sao những người khác gọi mình là nguồn lây nhiễm, nhưng đúng là bà bị bệnh. Trong chuyến đi du lịch cùng các chị em lần này, trước khi xuất phát bà có ho khan một chút, nhưng không nghiêm trọng lắm. Sau đó, bạn bè của bà cũng bắt đầu ho khan giống như vậy, nhưng vốn dĩ vào mùa này có khá nhiều người bị cảm.
Cho đến khi màn sương mù dày đặc bất ngờ xuất hiện, bọn họ bị nhốt trong phòng, người bạn cùng phòng của bà đột nhiên ho rất nặng, thậm chí còn ho ra máu. Bà gõ cửa cầu cứu, nhưng không có ai trả lời. Mãi đến giờ ăn cơm mới có người tới đưa người bạn ấy đi. Bà ngồi ngẩn người một mình trong phòng, cảm thấy cả người đều không khỏe, lại thấy hoang mang, cho tới lúc con thuyền này bạo loạn. Khắp nơi đều là những tiếng la hét quát tháo, khắp nơi đều là người chết. Sau đó, bà bị giam giữ một mình ở đây, những người đó nói bà là mầm bệnh lây nhiễm, bởi vì từ lúc lên tàu bà đã bắt đầu ho. Nhưng, cho tới tận bây giờ, bà chỉ bị ho, hoàn toàn không hề có chuyển biến xấu hơn.
Bà cảm thấy lý do này thật nực cười, có lẽ bà không mắc cái căn bệnh truyền nhiễm quái ác đó, mà chỉ đơn giản là cảm mạo mà thôi.
Có điều, sau này có nhiều người cũng bị bắt nhốt vào đây, những người đó vốn rất khỏe mạnh, nhưng sau khi tiếp xúc với bà, không bao lâu liền đổ bệnh, hơn nữa tốc độ chuyển biến xấu cực kỳ nhanh.
Lưu Mai không dám chấp nhận hiện thực này, chỉ là bà không thể không chấp nhận, dường như bà thật sự là mầm bệnh. Những tưởng bản thân xuất hiện triệu chứng này trước khi ra khỏi nhà, trong nhà còn có chồng, có con, còn có cháu trai và cháu gái, mỗi ngày chỉ nghĩ đến như vậy thôi cũng khiến bà sợ tới mức hít thở không thông.
Khi đôi nam nữ kia bước vào, Lưu Mai còn tưởng rằng họ là người bị gã râu xồm trừng phạt, nhốt vào đây chịu chết. Bà không muốn lây bệnh cho người khác, nhưng bản thân cũng rất sợ chết, cho nên bà không cam tâm từ bỏ đồ ăn và nước uống được đem tới mỗi ngày.
Nhìn cô gái với đôi mắt nhoen hồng kia, Lưu Mai cố thu mình vào một góc. Quán bar này không lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ, nếu bà cách xa họ một chút, thì có lẽ bọn họ sẽ sống lâu hơn.
Cho đến khi một con dao găm sắc bén cắm thẳng vào ngực bà, Lưu Mai mới từ từ nhớ hết tất cả. Hóa ra, bà đã chết từ lâu, từ rất lâu, rất lâu.
Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ ấy hóa thành lệ quỷ, Du Sướиɠ lập tức quay người bỏ chạy, còn trực tiếp khóa chặt cửa phòng. Lúc trước khi mở cửa, anh ta đã cố tình giữ lại một tay. Anh không biết cánh cửa này có thể ngăn cản lệ quỷ hay không, nhưng ít nhất có thể cho bản thân cơ hội chạy trốn.
Về phần lá bùa mà anh đã nói trước đây, quả thật cũng có, nhưng có thì đã sao? Tập hợp đám người chơi mới đó lại, còn không phải dùng làm khiên tránh mìn cho bản thân sao.
──── ∘°❉°∘ ────